EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 110

Nghe anh nói vậy mà tôi thấy đau lòng không thôi.

Dường như anh cũng nhận ra tâm trạng đang biến hóa của tôi, di

chuyển xe lăn đến trước mặt tôi, vươn hai tay ra cầm lấy tay tôi, " Văn Ý,
vui lên nào, tôi không sao mà, tôi đi một tuần sẽ quay về, được không?"

Cảm giác đôi tay bị anh nắm chặt khiến trái tim tôi vui sướng đến nỗi

đập loạn điên cuồng, khiến tôi có một cảm giác rất an toàn. Lúc thấy anh
muốn buông tay, trong lòng tôi có cảm giác luyến tiếc không nỡ.

"Anh đi ngay bây giờ sao?"

"Đúng rồi, không đi sẽ không kịp mất, đến sân bay tôi sẽ gọi cho cô

nhé."

"Anh đến Bắc Kinh cũng phải gọi điện thoại cho tôi đấy."

"Nhất định rồi." Anh lại cầm tay tôi, lần này hơi dùng sức, "Đưa tôi

đến thang máy đi." Văn Thông dịu dàng nói.

"Được." Chỉ cần có thể ở cùng anh thêm một lát vào lúc này đối với

tôi mà nói còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Khi anh đẩy xe lăn vào thang máy rồi xoay người lại, cả hai chúng tôi

đều thâm tình nhìn đối phương cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng
lại.

Liên lạc cho nhau bằng điện thoại để biết tình trạng của đối phương,

khiến cho việc xa cách nhau một tuần cũng không quá dài. Hôm nay là đêm
cuối anh ở lại Bắc Kinh, tôi đang nằm trên chiếc giường to đùng của mình,
cầm điện thoại di động đợi điện thoại của anh, trong lòng tôi sốt ruột như
kiến bò trên chảo nóng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.