EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 124

Người tới quả nhiên là bác sĩ Lưu, ông ấy đã năm mươi tuổi rồi, là

một người rất tốt bụng, tay nghề cũng rất tốt.

Ông ấy là bác sĩ của gia đình tôi đã nhiều năm, ông ấy cũng đã chứng

kiến tôi trưởng thành, ông ấy xem tôi như con gái của ông ấy vậy.

"Joyce, bạn của cháu sao rồi?" Bác sĩ Lưu hỏi.

"Anh ấy mới từ Bắc Kinh về thì bất ngờ phát sốt ạ, cháu nghe trợ lý

của anh ấy nói là phần eo của anh ấy thỉnh thoảng cứ hay đau lắm ạ."

"Để chú đi xem cậu ấy như thế nào."

Tôi dẫn bác sĩ Lưu đến trước mặt Văn Thông, giới thiệu đơn giản.

"Văn Thông, đây là bác sĩ Lưu."

"Chú Lưu, đây là anh Lương Văn Thông."

Khi bọn họ bắt tay nhau, bác sĩ Lưu nói: "Cậu Lương đây và Lương

Văn Trí là...?" Khi ông vẫn còn đang suy đoán thì Văn Thông đã nói: "Anh
ấy là anh trai cháu. Chú cũng biết anh ấy ạ?"

"Tôi cũng là bác sĩ gia đình của họ, tôi rất thích thằng nhóc Bính

Bính."

"À đúng rồi, cháu quên mất chuyện này nữa." Tôi đứng cạnh bên nói.

"Cậu Lương, để tôi xem cậu một chút nào."

"Được, chú cứ gọi cháu là Thomas đi ạ." Nói xong Văn Thông dời hai

chân xuống đất, kéo xe lăn qua rồi tự mình chuyển qua xe lăn. Sau đó đặt
chân lên bàn đạp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.