EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 213

"Sao lại không cơ chứ, anh độc tài vậy, bắt em làm lại bản kế hoạch

muốn hộc máu mất."

"Đó là trách nhiệm của em, biết không?"

Chúng tôi vui vẻ rời sân bay.

Trải qua một tuần làm việc bận rộn, công ty cử một đoàn đến Bắc

Kinh làm việc, tôi, Văn Thông , Alan sẽ cùng một tổ, cho nên hôm nay Văn
Thông đưa tôi về nhà rất sớm.

"Bảo bối, hôm nay phải ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng

ta phải đi rồi, đến lúc đó anh sẽ gọi điện đánh thức em." Nói xong anh hôn
tôi một cái để chào tạm biệt.

"Được."

Lại phải ngồi máy bay rồi, cảm giác khẩn trương kinh khủng lại bắt

đầu xuất hiện trong lòng tôi, nhưng tôi lại không thể nói cho mọi người biết
được, tối nay chắc tôi không chợp mắt nổi mất.

Vất vả chịu đựng đến sáu giờ sáng, tôi từ trên giường bò dậy đi vào

toilet, đứng trước gương, tôi bị dáng vẻ của mình dọa hết hồn. Hai con mắt
gấu trúc thật to 0.0. Cho dù có đánh phấn thế nào thì cũng không có tác
dụng. Chờ tôi xuống lầu, mẹ nhìn thấy tôi như vậy cũng vô cùng lo lắng
nói: "Bảo bối, hay là con nói rõ với Văn Thông đi, con đừng đi."

"Không cần, mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không sao, chờ đến sân bay,

con uống một viên thuốc, là sẽ ngủ ngay ấy mà." Tôi cố làm ra vẻ thoải mái
nói với mẹ.

"Vậy con đi đường cẩn thận, khi đến Bắc Kinh, nhớ gọi cho mẹ."

"Vâng ạ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.