"Hoan nghênh hai vị."
"Chúng tôi có hẹn trước, là ngài Lâm đặt."
"Là bạn của ngài Lâm sao, mời hai vị đi theo tôi."
Chúng tôi đi theo anh ta vào trong, đại sảnh nhà hàng trang trí rất ấm
áp, nhưng có một vài bậc thang, những thứ này đều tạo một chút phiền
phức cho Văn Thông, dĩ nhiên Văn Thông có thể lên xuống bậc thang,
nhưng nhất định phí sức hơn đi bộ nhiều. Người quản lý cũng phát hiện ra
tình huống này, liền dừng lại nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ở đây có quá nhiều
bậc thang."
"Không sao, đừng để ý, mấy bậc thang này đối với tôi không thành
vấn đề." Văn Thông theo phép lịch sự an ủi sự áy náy của anh ta.
Chúng tôi được dẫn đến phòng ăn bốn người có cửa sổ thủy tinh nhìn
xuống dưới, bên cạnh còn có một đài suối phun nhỏ, rất đẹp, u tĩnh (u nhã,
tĩnh mịch).
"Mời hai vị ngồi, vị trí này là chỗ ngồi cố định của ngìa Lâm."
"Cám ơn." Văn Thông nói.
Tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống, còn mình thì ngồi ở bên cạnh anh.
"Chúng tôi chờ ở đây là được rồi." Văn Thông nói với người quản lý.
Anh ta theo phép lịch sự rời khỏi, rất thuận tiện cho chúng tôi nói
chuyện riêng.
"Chồng, bây giờ em có chút phấn khởi, bởi vì rất nhanh có thể nhìn
thấy bạn gái của anh họ em rồi."
"Ha ha, em giống như người bạn nhỏ vậy."