EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 312

"Ừ."

Hôm nay lúc Văn Thông gặp ba mẹ tôi, ngồi trước bàn ăn cơm cũng

rất khách sáo, làm ba tôi bực mình, không chịu nổi hỏi: "Văn Thông, cháu
sao vậy, sao từ khi đến Bắc Kinh về, gặp cô chú, lại trở nên khách sáo thế?
Cả bữa tối cháu chẳng nói gì cả."

Văn Thông vẫn rất lo lắng, ăn cơm xong, chúng tôi cùng ngồi chơi ở

phòng khách, vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy Văn Thông nói.

"Là như vậy, hôm nay cháu như thế là vì cháu rất lo lắng, không biết

nói sao với cô chú." Thậm chí giọng Văn Thông còn run run. Buồn cười
chết mất, xem ra anh vứt hết bình tĩnh và tự nhiên đâu mất, bản lĩnh biến đi
đâu rồi? Khó hiểu thật.

"Có gì khó nói, cháu đã là con rể đúng nghĩa của chú." Ba cười ha ha.

"Ngày mai cháu muốn đăng kí kết hôn với Văn Ý, mong chú đồng ý."

"Gấp vậy? Có chuyện gì à?" Ba cũng bắt đầu tò mò.

"Không có gì, chú đừng cười cháu, dạo này cháu có một mong ước

lớn, là muốn lập tức kết hôn với Văn Ý, cháu biết yêu cầu như thế rất bất
lịch sự, Văn Ý là con gái cưng của chú, sao có thể kết hôn chớp nhoáng
cháu sẽ chuẩn bị tốt công việc còn lại của hôn lễ thật nhanh, dành cho bảo
bối một hôn lễ lớn."

"Hơi gấp." Ba nhìn vẻ hồi hộp của Văn Thông, lại nhìn mẹ tôi.

"Bọn trẻ đã gấp thế thì cũng cho chúng nó mau kết hôn đi, vậy thì bọn

họ có thể ăn ngủ với nhau mỗi ngày, phải không, Văn Thông?" Mẹ cũng
học nói đùa.

Văn Thông nghe mẹ nói, cũng không xấu hổ, còn gật đầu thật mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.