EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 375

"Vậy còn anh thì sao?" Tôi lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi để Văn

Thông ở lại bệnh viện, cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

"Yên tâm đi, anh ở đây có y tá chăm sóc."

"Đúng vậy, xin phu nhân yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc ngài đây thật

tốt." Cô y tá cười nói với tôi.

Cô y tá gọi một tiếng "Phu nhân" làm mặt tôi đỏ tới mang tai rồi,

nhưng tôi cũng không nói gì thêm, nghĩ thầm, nếu không phải ngày hôm
qua tôi rời nhà trốn đi thì hôm nay cách xưng hô này một chút cũng không
sai với tôi, im lặng chính là chấp nhận.

Hành động của tôi hình như làm cho Văn Thông cực kỳ vui mừng, lập

tức vươn tay về phía tôi, cười nói:

"Vợ à, lại đây hôn chồng một cái, bây giờ anh không đi được."

Lời nói buồn nôn như vậy, thế nhưng anh lại nói ngay trước mặt y tá,

tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, đi tới bên
giường anh, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn anh, cũng nói:

"Một mình anh ở đây phải ngoan đó, sáng ngày mai em sẽ tới thăm

anh." Tôi cũng không gọi Văn Thông là chồng, bởi vì bây giờ tâm tình của
tôi vẫn chưa trở lại như trước kia, tôi biết sẽ làm Văn Thông đau lòng
nhưng tôi lại không muốn lừa gạt anh.

Tôi nhìn thấy một tia thất vọng trên mặt anh, chỉ thoáng qua rồi biến

mất, sau đó mỉm cười nói:

"Mau trở về đi. Bảo bối."

"Ừ, em đi đây." Tôi nhìn anh không tha,

Anh gật đầu với tôi một cái, tiếp theo nghiêm túc nói với tôi một câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.