EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 441

"Hừ." Trong miệng hừ, nhưng vẫn dừng tay lại.

Văn Thông đẩy xe lăn tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tôi nói;

"Đừng không như vậy. Bảo bối, anh thật sự muốn em có thể cùng

nhau trở về với anh." Anh - cái tên xấu xa này, lại đứng về phía ba.

"Anh, Tinh. ."

Còn chưa có nói ra chữ sau, tôi liền thấy được ánh mắt cảnh cáo, vội

thay đổi nói:

"Được, liền nghe theo mọi người thôi."

"Vậy mới ngoan, nghe lời."

Ba vẫn còn đang trêu chọc tôi, mẹ và Văn Thông cũng ở bên cạnh

cười ha ha.

Nhìn đến bộ dáng đắc ý của bọn họ, tôi nghiêng đầu lên lầu, dùng

chân nghĩ cũng có thể nghĩ ra nét mặt bọn họ bây giờ, thật thoải mái.

Thật ra thì tôi lên lầu trước để cầm mấy bộ quần áo, còn có túi xách

của mình. Chờ lúc tôi xuất hiện lần nữa, bọn họ vẫn còn đang lo lắng đấy.

"Đi thôi, sao đều thành cọc gỗ rồi." Giờ đến phiên tôi đắc ý nói.

Lời của tôi tựa như cây gậy của nhà ma thuật trong truyện cổ tích, ba

cái cọc gỗ liền sống lại, đều cười, nhưng sao tôi lại cảm thấy có chút ngốc.

Cứ như vậy cùng Văn Thông bị ba mẹ của tôi đưa ra cửa chính nhà

tôi.

**

"Bảo bối, đặt đồ của em ở trên đùi anh đi." Văn Thông kéo tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.