EM LÀ ÁNH SÁNG CỦA ĐỜI ANH! - Trang 71

sạch. Nói giỡn thôi, thật ra thì đôi mắt của Bính Bính rất giống bà nội nó."
Mẫn Di cười nói.

Chúng tôi cũng cười. Chờ bọn họ đi vào, tôi ngoái nhìn ra phía sau.

"Joyce, Thomas sắp tan tầm rồi, chú ấy sẽ tới đây ngay, tôi đã nói với

chú ấy rồi, không cho chú ấy làm thêm giờ đâu." Văn Trí nói.

Không biết sự thất vọng có hiện hết lên mặt tôi hay không mà sao anh

ta lại biết nhỉ. Tôi cúi đầu hỏi: "Anh ấy thường làm thêm giờ ạ?"

"Chú ấy là người rất cuồng công việc, hôm thứ hai chân chú ấy bị cơn

đau nhức tái phát, bị đau thế mà chú ấy vẫn kiên quyết đòi đến công ty họp,
ai nói cũng không nghe, tôi thật sự hết cách với người em trai này rồi."

Sau khi thay giày xong, mọi người đều đi tới phòng khách ngồi, lúc

này mẹ tôi cũng về đến, mẹ tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Bính Bính,
người bạn nhỏ ở nhà tôi cũng không xa lạ vì trước kia cậu bé rất thường
đến đây, ngồi một hồi lại đòi ba tôi dẫn đi chơi game. Lúc ba tôi dẫn Bính
Bính và Mẫn Di đến thư phòng chơi game, tôi kéo Lương Văn Trí lại.

"Anh Văn Trí, anh nói hôm thứ hai chân Thomas bị đau là sau cái

ngày em dẫn anh ấy đi chơi phải không? Tại sao vậy? Buổi tối anh ấy còn
nói với em không sao mà."

"Có thể là do bị lạnh, buổi tối về đến nhà, đến nửa đêm thì chân chú

ấy ru rút rất dữ dội, đau đến mức chú ấy tuôn mồ hôi ướt người, anh cho
chú ấy uống thuốc mới ngủ được đó."

"Có lẽ tại em, là do hôm ấy em bật máy lạnh quá lớn, còn chĩa ngay

chân anh ấy nữa." Tôi ân hận nói.

"Cái này không thể trách em được...vì em không biết mà." Văn Trí vội

vàng an ủi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.