EM LÀ CÔNG THỨC MĨ VỊ TÌNH YÊU CỦA ANH - Trang 321

dẹp lại đã, Ulrica không thể ủ trong phòng mãi, chuồng chó thích hợp với
nó hơn.”

Diện tích biệt thự rất rộng, từ lúc Tây Mễ vào ở, cô chưa từng ra sân

sau bao giờ, thứ nhất là vì sân sau có Ulrica, không có Ứng Khúc Hòa đi
cùng, cô sợ con chó này sẽ không khống chế nổi cảm xúc mà nhào lên cắn
cô.

Thứ hai là vì… dù sao đây vẫn là nhà của Ứng Khúc Hòa, không thể

đi đi lại lại khắp nơi, cho nên mỗi lần đều chỉ hoạt động trong phạm vi giới
hạn: sân trước, phòng khách, phòng bếp và phòng mình.

Tây Mễ cởi giày ra thay dép vào, sợ hãi nhìn Ulrica: “Tôi… tôi đi

cùng anh.”

“Em còn chưa khỏe lại, đi nghỉ đi.”

Ứng Khúc Hòa nói, Ulrica trượt khỏi tay anh, đụng đụng vào bắp chân

Tây Mễ, ngẩng đầu “ăng ẳng” hai tiếng với cô. Cô có thể cảm nhận được
con chó này không có địch ý với mình, thậm chí còn cảm nhận được… nó
đang muốn tốt cho mình.

Cô im lặng một lát, nói: “Tôi… tôi muốn ra sân sau xem, có thể chứ?

Dù sao đến ở lâu như thế rồi, mà vẫn chưa từng nhìn thấy lãnh địa của
Ulrica bao giờ.”

Dường như Ulrica nghe hiểu Tây Mễ muốn đi thăm lãnh địa của nó,

mồm ngậm vạt váy của cô, dắt cô ra sân sau. Ứng Khúc Hòa đứng dậy, Tây
Mễ túm lấy tay anh: “Ba ba tôn đạo, mau bảo nó nhả váy của tôi ra! Rất đắt
đó!”

Ứng Khúc Hòa trầm giọng gọi “Ulrica”, mồm chó lập tức nhả ra, mắt

chó nghiêng qua, như đang liếc mắt. Tây Mễ theo sát bước chân của Ứng
Khúc Hòa, đi ra sân sau, Ulrica vẫy vẫy đuôi dẫn đường ở đằng trước, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.