EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 107

Chân Bảo cao 1m65, ngồi xuống, hai chân chạm đất không có vấn đề.

"Đạp chân đạp, đạp về phía trước." Phó Minh Thời vững vàng mà khống

chế chỗ ngồi phía sau, nhìn bóng lưng cô nói, "Không cần sợ, nếu nghiêng
thì dùng hai chân chống đỡ, sẽ không ngã."

Chân Bảo bán tín bán nghi, chỉ là sắp lên đại học rồi, chút lá gan ấy vẫn

phải có, đi một chút ngừng mấy lần, rất nhanh đã tìm được cảm giác. Phó
Minh Thời cùng đi theo cô một đoạn, cảm thấy không sai biệt lắm, lặng lẽ
buông tay ra, nhưng người vẫn luôn đi theo phía sau.

Đi thẳng một đoạn không có vấn đề, Phó Minh Thời nhìn bên trái, "Thử

quẹo trái xem."

Chân Bảo chuyển động tay lái, chân không bắt kịp, xe đạp đột ngột ngã

sang phía trái. Phó Minh Thời nhìn thấy không tốt thì lập tức xông tới, một
tay đỡ tay lái một tay ôm eo cô, Chân Bảo bắt lấy anh theo bản năng, sau đó
đã biến thành Phó Minh Thời vịn xe, người cô vẫn ngồi ở trên xe đạp, mặt
lại chôn ở trong ngực Phó Minh Thời.

Áo sơ mi bị cô nắm quá chặt, Phó Minh Thời ôm cô xuống trước, lo

lắng hỏi: "Không sao chứ?"

Chân Bảo bị dọa cho đổ mồ hôi cả người, nhưng không bị thương, giọng

nói chậm rãi, cười đẩy anh ra, "Không có việc gì, em thử lại lần nữa."

Vừa biết được chạy xe đạp nên đang rất hưng phấn.

Phó Minh Thời cười, tiếp tục vì cô bảo vệ phía sau.

Chạy xe đạp rất đơn giản, Chân Bảo học thêm vài phút đồng hồ nữa, lại

chạy thêm vài vòng trong sân, khuôn mặt phơi nắng đến đỏ ửng. Cô vẫn
không có thói quen dùng kem chống nắng, cũng không quan tâm bị rám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.