EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 11

Không đợi anh trả lời, ông cụ Phó tiếp tục nói: "Minh Thời có tin báo

ứng không?"

Đến cùng thì chuyện này là thế nào?

Phó Minh Thời không muốn nghe ‘ông nội già’ nói những lời này: "Bây

giờ y học rất phát triển, chỉ cần ông phối hợp trị liệu..."

Ông Phó cười khoát tay, ngẩng đầu nhìn cháu trai: "Cháu nghĩ nhiều rồi,

không phải ông sợ cái đó, có tuổi rồi, sống thêm hai năm thì đã sao, thật
ra... Nếu như năm đó không có người liều chết cứu ông, mấy chục năm
trước ông đã chết trên chiến trường rồi."

Mặt Phó Minh Thời lộ vẻ ngạc nhiên.

Ôngcụ Phó dựa lưng vào ghế dựa, trong tay vuốt vuốt một con cờ, nhìn

cháu trai mấy giây, chợt cười, ánh mắt chuyển hướng về bầu trời xanh thẳm
đằng xa, ánh mắt dần xa xăm, đắm chìm vào kí ức.

Năm ông mười chín tuổi thì lấy vợ, năm sau vợ đã có thai, cùng lúc ông

đầu quân đi lính, gặp được một đại đội trưởng họ Chân. Đại đội trưởng
Chân chỉ lớn hơn ông hai tuổi, sống trong một ngôi làng nhỏ sâu trong núi,
không có văn hóa gì, nhưng lại vô cùng dũng mãnh, trừ tà giờ Tý không sợ
trời không sợ đất. Có lần quỷ trời ném đạn pháo, trong lúc nguy cấp đại đội
trưởng Chân đẩy ông ngã ra mặt đất, ông mới nhặt về được mạng.

Ông chỉ bị những vết thương nhỏ, còn đại đội trưởng Chân lại bị nổ

trúng khá nặng, không có cách cứu chữa, chỉ còn sống được hai ba ngày.

Ông cụ Phó vô cùng cảm kích ân cứu mạng của đại đội trưởng Chân,

một mực ở bên cạnh chăm sóc, trong lúc đó hai người đã kết nghĩa anh em,
biết được trong nhà ông có vợ còn mang thai, đại đội trưởng Chân còn
muốn cùng ông đính ước, nếu nhà họ Phó sinh con gái có thể lấy con trai
hai tuổi nhà họ Chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.