EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 144

Phùng Nguyệt không cam lòng, đo vòng qua trêu chọc con mèo.

Dường như Miêu Gia rất không kiên nhẫn, đột nhiên duỗi người, nhẹ

nhàng nhảy xuống cái bàn, sau đó đuôi thẳng đứng xù lông lên, đi đến bên
Chân Bảo cọ đùi, ánh mắt thích ý mà nheo lại. Bị sủng vật làm nũng là một
điều đặc biệt hưởng thụ, Chân Bảo xoay người ôm lấy Miêu Gia, vuốt vuốt
lông, sau đó đi đến chỗ Phùng Nguyệt bên kia, dùng ánh mắt ý bảo Phùng
Nguyệt sờ xem.

Mặt Phùng Nguyệt đã phiếm hồng rồi.

Nếu như cô ta ở ven đừng trêu chọc một con mèo hoang, không ai trông

thấy, con mèo không để ý tới cô ta cũng không sao cả, nhưng khi Mạnh Kế
Ninh người cô ta thầm mến ở kế bên, cái con mèo này cũng không cho cô ta
mặt mũi, Phùng Nguyệt cảm thấy không xuống đài được, đặc biệt là Chân
Bảo làm đầu sỏ. Nhưng Phùng Nguyệt muốn quang minh chính đại ở lại,
cho nên vẫn miễn cưỡng cười vui, thử sờ thăm dò Miêu Gia.

Miêu Gia hướng về phía cô ta giơ móng vuốt.

“Được rồi, cái con mèo này tính khí lớn lắm, đừng để bị thương.” Mạnh

Kế Ninh kịp thời ngăn lại, dù sao cũng là bạn học, Mạnh Kế Ninh quyết
định một lần nữa cho Phùng Nguyệt thêm một cơ hội. “Cậu và Chân Bảo
chờ một chút? Nếu như đằng sau không đủ ba người tiếp cận, mình sẽ để
cậu tiến thêm vào.”

Phùng Nguyệt cười nói cảm ơn.

Chân Bảo buông Miêu Gia ra, cô và Phùng Nguyệt đi ra ngoài trước.

“Cậu rất quen với cậu ấy?” Phùng Nguyệt kéo cô vào một góc, nhỏ

giọng hỏi.

Chân Bảo lắc đầu, “Không chỉ nói qua mấy câu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.