EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 146

Chân Bảo nhìn Mạnh Kế Ninh, Mạnh Kế Ninh lặng lẽ đưa cô một cái

ánh mắt đừng nhúng tay vào.

Chân Bảo không có cách nào nữa, hiệp hội có quy định của hiệp hội,

Mạnh Kế Ninh làm như vậy là theo quy định, các cô dùng thân phận bạn
học miễn cưỡng anh ta ra điều kiện mở rộng, cũng không quá phù hợp.

“Buổi tối cùng ăn một bữa cơm nhé, mình mời khách.” Mạnh Kế Ninh

dọn dẹp bàn một chút, nói sang chuyện khác.

“Được, cậu đã thiết diện vô tư, vậy thì lát đừng trách mình gọi đồ ăn đắt

tiền nhất nhé.” Phùng Nguyệt tìm cho mình một cái bậc thang.

Mạnh Kế Ninh vô cùng hào phóng: “Hai vị mỹ nữ muốn ăn cái gì đều có

thể tuỳ tiện gọi, không cần khách khí.”

Mười lăm phút sau, Mạnh Kế Ninh mang hai người đến một nhà hàng

tên là Tụ Hiền Lâu xa hoa nhất vùng lân cận này, bên trong thiết kế nội thất
theo phong cách cổ điển lịch sự tao nhã, nhìn qua đã thấy không giống các
tiệm cơm bên ngoài kia. Mạnh Kế Ninh chọn một căn phòng bao, ngồi ở
bên cạnh Chân Bảo, lại để cho các mỹ nữ gọi món ăn.

Chân Bảo và Phó Minh Thời đã nếm qua những nhà hàng cap cấp hơn,

mắt thấy đến đây, cô cũng không có mất tự nhiên, nhưng bản thân cô thích
ăn món ăn gia đình, cũng chỉ gọi một đĩa đậu phụ cay. Đậu phụ cay xè, lại
thơm mát ăn với cơm, hôm nay vì phỏng vấn Đan Tả, nên so với giờ bình
thường ăn cơm của Chân Bảo đã rất muộn, cô đói bụng.

“Chân Bảo quá chu đáo rồi, cậu như vậy, làm mình rất xấu hổ khi gọi

món đắt tiền đấy.” Phùng Nguyệt nhìn Chân Bảo kỳ quái.

“Mình thích ăn cái này.” Trước mặt hai bạn học, vẻ mặt Chân Bảo rất tự

nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.