EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 193

Chân Bảo quá hoang mang, chưa được sự cho phép của Phó Minh Thời,

cô đã tò mò mở mắt.

Chứng kiến một bó hoa hồng, mấy bông chụm vào một chỗ, hoa hồng

đỏ tươi, hương thơm kiều diễm.

Chân Bảo nhìn ngây người, từ từ ngẩng đầu.

Phó Minh Thời đứng ở một bên khác bó hoa hồng, đôi mắt màu đen

nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc khi cô nhìn qua, hai ánh mắt giao nhau,
Phó Minh Thời chợt phát hiện, cô ngu ngốc như anh đoán trước vậy, anh
cũng khẩn trương hơn so với dự đoán. Tỏ tình, thế nào mới có thể tăng lãng
mạn, lại nổi bật hơn đây?

Phó Minh Thời không thể tưởng tượng được, như không có thời gian

suy nghĩ, anh đã quên mất mấy phương án đã chuẩn bị trên đường đi, khi
anh bắt gặp ánh mắt tinh khiết như mặt hồ của cô, trong lòng anh như mặt
nước dập dờn, cái kỹ xảo gì đó Phó Minh Thời đều đã quên.

“Phượng Bảo, anh thích em.” Đến gần một bước, Phó Minh Thời nhìn

cô, thấp giọng nói, thần sắc nghiêm túc và dịu dàng của anh trước nay chưa
từng có, giọng nói rất nhẹ, như lời bộc bạch trong phim cổ tích nước chảy
róc rách, dẫn người ta đi vào giấc mộng của thế giới huyền huyễn.

“Phượng Bảo, lúc trước mới biết em, anh nghĩ làm một phần hiệp nghị

trước hôn nhân, bởi vì em và anh không hiểu rõ về nhau, anh không có khả
năng tiếp nhận việc em bỏ học từ cấp ba, em cũng không chắc sẽ thích một
người lạ lẫm như anh, hiệp nghị là đường lui của cả anh và em. Nhưng ở
trước mộ phần em khóc và đáp ứng ông nội sẽ đính hôn với anh, tình
nguyện tự mình chịu uỷ khuất cũng muốn làm an lòng ông cụ, anh đã quyết
định sẽ nỗ lực chiếu cố em, thử làm vị hôn phu chính thức của em, sau đó
chờ em đồng ý, chúng ta sẽ thật sự kết hôn. Có thể đêm hôm đó, em gửi tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.