EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 195

lặng, trong suốt đến tĩnh mịch, khi cười rộ lên, sẽ biến thành trăng lưỡi liềm
trên trời, cười đến trái tim của bạn cũng phải cong theo.

Nhưng bây giờ, Chân Bảo khóc, giống như sơn tuyền nghịch nghợm,

tuôn ra hai hàng nước mắt, sau đó cô càng khóc càng nhiều.

Nếu như thích cô, vì cái gì mà anh không nói sớm? Hại cô mấy ngày này

đều không ngủ ngon, còn tưởng rằng anh là người xấu.

“Phượng Bảo?” Phó Minh Thời luống cuống, từ đêm hôn nhau đó nhìn

nội dung cô nói chuyện, anh tin rằng cô đã đồng ý, nhưng hôm nay gặp mặt,
cô lại tức giận và khóc, Phó Minh Thời đột nhiên không còn tự tin nữa. Cô
quá đơn thuần, nếu như yêu đương với cô là chuyện phiền não, vậy…

“Vì cái gì mà anh không nói sớm…”

Nghĩ đến khoé miệng có hoả phao, hiện tại cô lại khóc nhất định là nhìn

sẽ càng khó coi hơn, đầu Chân Bảo chôn ở lồng ngực rộng lớn của anh, uỷ
khuất hỏi.

Cô thật sự yêu thương nhung nhớ, trái tim phập phồng bất định của Phó

Minh Thời, thoáng cái đã ổn định lại.

Nghe cô uỷ khuất chất vấn, Phó Minh Thời bất đắc dĩ ôm lấy cô, cúi đầu

hôn tóc cô, tóc của cô vừa mịn vừa mềm, tựa như người cô vậy. Hôn đủ rồi,
ngửi mùi tóc của cô cũng đã đủ, Phó Minh Thời mới cúi đầu giải thích:
“Lúc ấy anh muốn nói với em, nhưng em không chịu xuống lầu gặp anh.”

“Vậy anh có thể gửi tin nhắn nha.” Chân Bảo cọ cọ nước mắt, lầm bẩm

nói.

Phó Minh Thời cười, bờ môi lại chậm rãi chuyển đến bên tai cô, “Cả đời

chỉ một lần thổ lộ, gửi tin nhắn, không đủ đứng đắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.