Đầu môi cô ngưa ngứa, Chân Bảo đột nhiên quay đầu, cả người cô cũng
xoay ra phía cây hoè sau lưng, che mặt cự tuyệt: “Không được, anh…”
Cũng không đợi cô đứng vững, không đợi cô nói xong, đã bị Phó Minh
Thời nhanh chóng cướp đoạt một cái vòng trở về, cùng dừng lực đem đỡ cô
dựa lên trên thân cây, lấy thân cây làm bức tường, bá đạo mà cường thế
giống như biến thành một người khác.
Lần đầu tiên đối mặt với Phó Minh Thời, chân Bảo mở to hai mắt nhìn
anh.
Phó Minh Thời nhanh chóng chạm vào môi cô, thấy cô thành cái dạng
ngốc nghếch này, anh đột ngột dừng lại, khàn giọng hỏi: “Em không
muốn?” Cô đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt sâu kín, dường như nổi
lên sự nguy hiểm.
Chân Bảo rất sợ, cô cúi đầu, xấu hổ nói, chỉ vào khoé miệng của mình
cho anh nhìn.
Xấu như vậy, anh sao lại muốn hôn vào đây?
“Anh không ngại.”
Nếu không phải là không nguyện ý, Phó Minh Thời nắm lấy bàn tay nhỏ
bé đang ngăn cản miệng của cô, không thể chờ đợi được nữa.
Chân Bảo đỏ mặt nhắm mắt lại.
Động tác Phó Minh Thời cúi người rất vội, như diều hâu tấn công con
thỏ, đến lúc thật sự hôn đến, anh lại cẩn thận từng li từng tí, chỉ nhẹ nhàng.
Hôn bên môi trái của cô. Nhẹ nhàng, chỉ sợ đụng vào cái hoả phao kia, làm
đau cô.
Cả người Chân Bảo cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, bờ môi cũng
mím thật chặt.