chuyện, tiền Nhạc đi bên cạnh vỗ vai cô một cái, "Chân Bảo, kia có phải
Minh Thời nhà cậu hay không?"
Chân Bảo giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy dáng người
cao lớn của Phó Minh Thời đứng cạnh xe đạp, mặc một cái áo khoát màu
trắng, trên mặt lạnh nhạt. có lẽ là do xung quanh ồn ào, anh giống như tùy ý
nghiên đầu nhìn ra, ánh mắt rất nhanh lướt qua mấy người, đảo mắt đã nhìn
thấy cô.
Chân Bảo thấy anh nở nụ cười, như băng tuyết đầu xuân tan rã, so với
một Phó Minh Thời lần đầu tiên cô nhìn thấy ở quê, tưởng như là hai người.
"Chậc chậc chậc, có bạn trai thật là tốt nha, tối hôm qua ăn của cậu nửa
trái tuyết lê, hôm nay lại mang đến vài cân!" Cổ Tiểu Ngư buông cánh tay
Chân Bảo ra, quay sang ôm Tiền Nhạc Nhạc, mặt làm ra vẻ hâm mộ ghen
tị.
Trong tay Phó Minh Thời, đúng là ôm một túi lê!
Sau lưng đều là bạn học cùng lớp, Chân Bảo chậm rãi bước về phía Phó
Minh Thời. Lúc mới khai giảng, Phó Minh Thời đã lấy thời khóa biểu của
cô, có thể tìm tới đây cũng không kỳ quái.
Tối hôm qua hôn lâu như vậy, còn có hôn lưỡi, hiện tại gặp lại, Chân
Bảo cứ cúi đầu, "Tại sao bây giờ anh đã đến?" Cô còn tưởng chạng vạng tối
anh mới đến, dù sao buổi chiều Phó Minh Thời vẫn phải đi làm.
"Ăn cơm trưa cùng em." Phó Minh Thời cúi đầu nhìn khóe miệng cô,
thấy bong bóng trên miệng tan đi rất nhiều, khẽ cười nói: "Xem ra tuyết lê
giải nhiệt rất tốt."
Chân Bảo nhẹ nhàng trừng mắt liếc anh một cái.
Phó Minh Thời bỏ tuyết lê vào giỏ xe, cưỡi xe chở cô đến lầu ký túc xá.