Phó Minh Thời lui về sau hai bước, đón lấy rất dễ dàng.
Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra, tựa vào lan cang nhìn anh.
Phó Minh Thời ăn một miếng, lại gọi điện thoại cho cô: "Rất ngọt."
Chân Bảo lùi về phía sau, đi đến nơi anh không thấy, "Đi nhanh đi."
Phó Minh Thời nhìn lên ban công: "Cho anh nhìn một chút, anh sẽ đi
ngay."
Lời tâm tình ôn nhu như vậy. Mê muội, lỗ tai Chân Bảo ngứa ngứa,
trước khi chấm dứt nói chuyện, cúi đầu nhăn nhó trong chốc lát, mới chậm
chạp bước về phía ban công. Ngọn đèn trong phòng chiếu ra, làm cho áo len
màu lam nhạt trên người cô giống như biến thành màu trắng, đại não không
kịp suy nghĩ, không nhìn rõ gương mặt ngọt ngào.
Phó Minh Thời yên lặng nhìn, trong khoảnh khắc một cái chớp mắt,
muốn bảo cô nhảy xuống, anh sẽ đỡ ở bên dưới.
Chân Bảo cho anh nhìn thỏa mắt, thấy Phó Minh Thời vẫn không chịu
đi, cô nhẫn tâm phất tay về phía anh, một lần nữa lui vào bên trong.
Vị hôn thê đã đi vào, Phó Minh Thời tiếp tục đứng thêm vài phút, mới
chậm rãi quay người, vừa ăn lê, đi về phía cổng trường.
Chân Bảo không nhúc nhích, rất nhanh liền nhìn thấy trên đường, xuất
hiện bóng lưng cao lớn cô độc của Phó Minh Thời. Cô cứ đúng như vậy
nhìn anh, nhìn thấy Phó Minh Thời quay đầu lại, sau đó, rốt cuộc cũng đi
khỏi tầm mắt của cô.
Gió thu thật lạnh, nhưng trong lòng cô, rất ấm, chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện yêu đương, nhưng nó cứ đến tự nhiên như vậy.