Chân Bảo mờ mịt: "Tại sao?"
Phó Minh Thời vuốt ve khóe miệng cô, buồn bã nói: "Tháng tư sang
năm, em sẽ tròn hai mươi tuổi."
Chân Bảo vẫn không hiểu.
Phó Minh Thời không cần cô hiểu, từ phía sau ôm eo của cô nhấc lên,
hôn cô thật sâu. Không thể làm gì khác, nụ hôn của anh luyện tập càng ngày
càng tốt, cả người Chân Bảo giống như bay lên, giống như chuyện vui vẻ
nhất trên đời, chính là được anh hôn, được anh thân mật.
Hôn cực kỳ lâu, Phó Minh Thời lưu luyến rời ra, ôm cô đi trở về.
"Thả em xuống." Đến cổng, Chân Bảo khẩn trương nói, sợ bị người lớn
trong nhà thấy được.
"Bọn họ đều ở trong phòng, không rảnh quản chúng ta." Phó Minh Thời
rất tự tin nói, không để ý đến phản đối của Chân Bảo, ôm cô đi vào trong.
Vợ chồng Phó Chinh ở lầu ba, lúc đi qua lầu ba, tim Chân Bảo đập rất
nhanh, may mắn không bị ai bắt gặp, thuận thuận lợi lợi đi tới trước phòng
ngủ của cô.
Phó Minh Thời buông cô xuống, ánh mắt ôn nhu: "Ngủ ngon."
Đưa mắt nhìn anh xuống lầu, việc đầu tiên khi Chân Bảo trở về phòng,
lên web tìm thông tiên liên quan đến “tròn hai mươi tuổi” . Những trang
đầu đều nói những thông ting không liên quan tới Phó Minh Thời, kéo dần
xuống web dưới cùng, mới thấy được một mục “ quy định có thể kết hôn
khi hai mươi tuổi”.
Chân Bảo ngây người, pháp luật quy định tuổi để phụ nữ kết hôn, hình
như là hai mươi tuổi?