Tối hôm qua nửa đêm ông cụ Phó xuống máy bay, nghỉ ngơi một đêm,
tỉnh ngủ liền gọi điện thoại cho cháu trai, cũng biết chuyện xảy ra buổi
sáng. Bây giờ nhìn Chân Bảo ngọt ngào thanh tú, ông cụ Phó không tin
Chân Bảo làm hại người khác, nhất định là bản thân cháu trai tay chân vụng
về trêu chọc đám ngỗng kia, nên cắn ngược lại Chân Bảo một cái.
“Ông sợ Minh Thời nói không rõ ràng, suy nghĩ một chút, tự mình đi
một chuyến.”
Chân Bảo nghe xong, nhịn không được lại liếc về phía Phó Minh Thời.
Mặt Phó Minh Thời không biểu tình nhìn qua ngoài cửa, không nhìn cô.
Hiện tại cuối cùng Chân Bảo đã rõ ràng, ngày hôm qua rõ ràng Phó
Minh Thời nói là thật.
Trong đầu có chút loạn, Chân Bảo quan tâm thân thể ông cụ Phó:
“Người, người thật sự bị bệnh?”
Ông cụ Phó thở dài một tiếng, thấy Bà Quách nghe được mơ hồ, ông nói
chuyện phiếm giống như giải thích một lần cho Bà Quách, kể cả mục đích
ông cùng cháu trai đến đây. Bà Quách lớn tuổi, nếu như ông cụ Phó tự mình
nói, bà cũng không như người trẻ tuổi vội vàng hấp tấp, ngược lại vui mừng
mà khuyên Chân Bảo: “Phượng Bảo, đây là vì ông nội cháu tích phúc, cháu
mau đồng ý đi.”
Nói xong đặc biệt hài lòng xem xét Phó Minh Thời, người trẻ tuổi này
rất đẹp trai, rất có tiền đồ như vậy, nếu là bà đã sớm đồng ý.
Chân Bảo cúi đầu, không nói tiếng nào.
Ông cụ Phó ho khụ khụ, chống gậy đứng lên, nói với Bà Quách: “Chúng
ta đi qua bên Chân Bảo ngồi một chút, buổi tối hai nhà chúng ta cùng ăn
bữa cơm.” Đã đến lúc nhìn nhà Chân Bảo cháu dâu mình.