EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 393

đường cong tam giác rất là đẹp, đường cong bên hông được buộc chặt, so
với cái eo của các mẫu nam thì không thể so được, khiến cho miệng lưỡi
của cô đã khô từ khi nào.

“Tách.” Một tiếng, căn phòng rơi vào một vùng tối tăm.

Chân Bảo nghe thấy giọng nói của Phó Minh Thời đang hướng về mình,

cô chịu không được liền lặng lẽ lui về sau, nhưng tốc độ của anh rất nhanh,
một cái liền đi đến bên người cô vén chăn lên, lần này, lại một lần nữa anh
giữ chặt người cô, chủ yếu sức mạnh dồn vào khuỷa tay, nhưng bụng và
thắt lưng vẫn đặt trên người cô.

Chân Bảo không dám hít thở một cái, phần phía trên cơ thể đụng phải

lồng ngực anh. Bạn bè cùng phòng thường hâm mộ cô trổ mã tốt, Chân Bảo
không biết cái này có cái gì phải hâm mộ, hơi động đậy liền có thể đụng tới,
xấu hổ cực kỳ, còn gia tăng độ nguy hiểm lên ấy.

“Định là chờ em sau khi tốt nghiệp xong mới... Nhưng mà, ở phía dưới

anh không chịu được.” Cái trán của anh đặt lên trên mặt Chân Bảo, Phó
Minh Thời lấy hết sức nặng của thân thể tập trung vào tay trái, còn tay phải
thì anh vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo, “Phượng Bảo, ở trong
mắt em, anh là người như thế nào?” Giọng nói trầm thấp như muốn đầu độc
lòng người.

Phó Minh Thời là người như thế nào?

Chân Bảo cố gắng hoạt động đại não của mình khi bị hơi thở của anh mê

hoặc, nhớ lại lần thứ nhất hai người gặp mặt, nhớ lại các cách chăm sóc của
anh đối với cô, “Lần thứ nhất gặp anh ở quê nhà, anh đeo kính râm, cô cho
rằng anh rất kiêu ngạo, còn hiểu lầm anh là tên lừa đảo...”

Phó Minh Thời nở một nụ cười nhè nhẹ, “Anh cũng cho rằng em là một

cô gái nông thôn không biết nói lí lẽ, duy nhất chỉ có khuôn mặt của em hấp
dẫn được anh...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.