Hai mắt nhìn nhau, Phùng Nguyệt nghiêng người, chỉ hành lang bên trái
ban công nói: "Cậu qua đây, tớ có việc muốn hỏi."
Chân Bảo không nhúc nhích: "Chuyện gì?"
Phùng Nguyệt ngoài ý muốn nhìn cô một cái, mím mím môi, rất là ủy
khuất hỏi: "Cậu kể cho Thời Minh nghe chuyện cậu và tớ giận nhau?"
Chân Bảo lắc đầu.
Phùng Nguyệt không tin: "Vậy vì sao anh ấy lại chán ghét tớ như vậy?"
Giống như cô là ruồi bọ, thấy cô liền tránh xa nhìn một chút cũng không
muốn nhìn.
Ánh mắt Chân Bảo phức tạp Phùng Nguyệt: "Tại sao cậu lại để ý tới anh
ấy như vậy?"
Phùng Nguyệt nghẹn lại. Tính tình Chân Bảo rất tốt, từ trước đến giờ nói
chuyện hay làm việc đều không làm người khác khó xử, cô ta không nghĩ
tới Chân Bảo lại hỏi thẳng như vậy. Nhưng Phùng Nguyệt không có khả
năng thừa nhận mình có rắp tâm khác, giống như bạn thân nũng nịu nói:
"Chúng ta là bạn tốt, nếu như bạn trai tớ chán ghét cậu, cậu không muốn
biết nguyên nhân sao?"
Chân bảo không quen làm người khác khó xử, nhưng Phùng Nguyệt
cũng thật sự không muốn làm bạn của cô, còn muốn...
Phùng Nguyệt như thế này, cô ngay cả duy trì vui vẻ bên ngoài với cô ta
cũng không muốn, quá mệt mỏi.
"Chúng ta vẫn nên chỉ là bạn chung cấp ba là được."
Vòng qua Phùng Nguyệt, Chân Bảo bước đi đầu cũng không quay lại.