“Vương Tú quá ti tiện! Tốt nhất là bị người ta đào ra, nhìn xem bà ta còn
có thể lăn lộn được nữa không!”
…
Đại đa số bình luận, đều mắng Vương Tú, thảo luận chuyện cô và Phó
Minh Thời không nhiều lắm.
Cảm giác trong lòng Chân Bảo nói không nên lời, cô chưa thấy qua
người mẹ trên danh nghĩa kia của mình, cha một mình nuôi cô lớn, thời
gian đó trong nhà không giàu có, nhưng cũng không có bị đói. Cha chưa
từng bởi vì bị mẹ phản bội mà oán giận, dường như trong sinh hoạt không
hề có người kia, hai cha con trải qua cuộc sống bình thản như bao nhà nông
bình thường, Chân Bảo khi còn bé thường muốn mẹ, nhưng trong trí nhớ
của cô không có oán hận.
Bây giờ, một đám người xa lạ trên mạng lòng đầy căm phẫn chửi rủa
Vương Tú, chửi rủa mẹ của cô.
Chân Bảo không oán hận mẹ, đối với Vương Tú cũng không có bao
nhiêu tình cảm mẹ con, không có ý tứ muốn bảo vệ mẹ, nhưng cô không
thích chuyện nhà của mình thành đề tài câu chuyện của người khác, không
thích nhưng cái được gọi là đồng tình…
Nhưng Phó Minh Thời nói, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, tương lại
cái loại gặp gỡ chụp ảnh sẽ ngày càng nhiều.
Đóng laptop lại, Chân Bảo nằm thẳng ở trên giường, Nguyệt Lượng meo
một tiếng, nhảy tới, nũng nịu cọ mặt cô. Sờ sờ cái đầu tròn trịa của nó,
Chân Bảo ôm Nguyệt Lượng tới trước ngực, một người một mèo đối mặt
với nhau. Nguyệt Lượng so với năm trước lớn hơn hai vòng, trên mặt nhiều
thịt, hơi béo, đôi mắt màu xanh lá biến đổi, có chút dấu hiệu chuyển thành
màu xanh da trời, bất luận là màu sắc nào, đều rất xinh đẹp.