EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 438

Ngay tại lúc bà sắp quên đi, con gái của bà lại nổi danh.

“Mẹ, chúng con đã trở về!”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói trẻ con, Vương Tú lập tức đóng giao

diện weibo, trang điểm đơn giản lại, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Lưu Hạo sáu tuổi ôm một chiếc ô tô đồ chơi trong tay, cao hứng khoe

khoang với mẹ. Người đàn ông phía sau, Lưu Uy một tay mang theo một
cái túi shopping, bên trong đựng toàn đồ ăn. Con gái cả của hai vợ chồng
đang học cấp ba, sắp thi tốt nghiệp trung học, nên việc học rất căng thẳng.

Vương Tú như không có việc gì bồi con trai, nấu cơm, sau khi ăn xong

cho con trai đi ngủ, bà mới gọi Lưu Uy vào phòng ngủ, đóng cửa thật kỹ,
mở weibo ra cho Lưu Uy nhìn.

Lưu Uy hơn năm mươi tuổi, bằng vào đầu óc buôn bán cùng món tiền

đầu tiên Vương Tú cấp cho mình, hiện tại gia đình đã có trăm vạn, đi ra
ngoài cũng được người ta gọi một tiếng Lưu Tổng. Bởi vì khoản tiền kia
đến từ nhà họ Phó, nên những năm này Lưu Uy đối với nhà họ Phó vẫn
luôn có lo lắng, cho nên khi nhìn kỹ ảnh chụp, liền nhận ra Phó Minh Thời.

Chờ đến khi ông ta xem hết tương đối nội dung, thì thần sắc đã thay đổi

mấy lần.

“Em còn muốn đi nhận Phượng Bảo?” Lưu Uy quan sát nghiên cứu vợ,

biết Vương Tú vẫn luôn nhớ tới đứa con gái đáng thương kia.

Vương Tú cười khổ, đối với con gái trong tấm ảnh đang tươi cười xấu

hổ nói: “Em còn có mặt mũi đi nhận con bé sao, nhiều năm như vậy đã
không quan tâm rồi.” Coi như bà đi nhận, thì con gái cũng chưa chắc đã
nguyện ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.