EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 592

Chân Bảo nhìn người khác, nhận lấy tiền xu Phó Minh Thời đưa, quay

người, đưa lưng về phía suối nước, nhắm mắt lại cô ném tiền xu vào lòng
suối, yên lặng cầu nguyện. Giờ khắc này cô là tín đồ thành tín nhất Chư
Thần, Phó Minh Thời quên cầm máy ảnh chụp ảnh giúp cô, mà yên lặng
nhìn cô, dùng cả trái tim để ghi lại.

Tâm nguyện thỏa mãn, lo lắng Chân Bảo bị cảm lạnh, Phó Minh Thời

kéo Chân Bảo về khách sạn.

Chân Bảo vẫn đang cười, cứ việc trở lại khách sạn, thân thể hai người

đều ướt đẫm, Phó Minh Thời cởi áo sơ mi choàng lên người cô, giấu đi
những đường cong kinh người của cô, thuận tiện ngăn cản mấy tên đàn ông
khác đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ. Ý thức được mình trong lúc vô tình
lộ "cảnh xuân’, mặt Chân Bảo càng đỏ hơn, ngượng ngùng dựa vào ngực
Phó Minh Thời, để anh ôm vào thang máy.

Mưa nhỏ đã chuyển thành mưa to, tiếng mưa rào rào rơi nổi bật lên

phòng trọ ấm áp lại yên tĩnh.

Trong lòng Phó Minh Thời vô cùng dao động, cả người mình ướt đẫm.

Kẹp cả người Chân Bảo lên cửa, một bên hôn từ mặt xuống cổ. Nụ hôn
nóng ấm, một bên vội vàng cởi bỏ quần áo đã ướt nhẹp nước mưa của cô
lẫn anh. Lúc đầu Chân Bảo có chút lạnh, nhưng chỉ khoảng một phút sau,
đã bị Phó Minh Thời làm nóng lên.

Mơ mơ màng màng, hai chân đột nhiên bị anh ôm lấy, người cao chênh

lệch quá lớn, chỉ có nâng cô lên, anh mới được ‘thỏa mãn’.

"Chuyện đó..." Chân Bảo vòng quanh cổ của anh, chôn vào đầu vai anh

nhắc nhở, gương mặt đỏ hồng.

"Không cần." Sắc mắt Phó Minh Thời tĩnh mịch, lời còn chưa dứt, anh

đã ‘đâm’ vào thật sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.