Phó Minh Thời bóp vai cô cười: "Ngày mai đưa em."
Chân Bảo chê anh thừa nước đục thả câu, nhưng vẫn uốn éo trong ngực
anh mà ngủ thiếp đi.
Phó Minh Thời nói được làm được, hôm sau đưa Bảo Bảo cho ông cụ và
bảo mẫu chăm, Phó Minh Thời lái xe chở Chân Bảo đi, khoảng mười lăm
phút, Phó Minh Thời dừng xe, lấy bịt mắt đã sớm chuẩn bị ra, đeo lên cho
Chân Bảo, thần thần bí bí. Chân Bảo không đoán được gì, chỉ có thể đi theo
Phó Minh Thời.
Đi về phía trước khoảng một trăm mét, Phó Minh Thời chuyển ra sau
cô, gỡ bịt mắt xuống cho cô.
Chân Bảo mở to mắt, làm quen với độ sáng, trước hết nhìn thấy, chính là
cửa tiệm đối diện, bên ngoài trang hoàng màu xanh táo tươi mát làm chủ
đạo, trong tiệm rộng rãi sáng sủa sửa sang ấm áp, xem xét thì ra là bệnh
viện thú ý. Khóa cửa, Chân Bảo vô thức bước lên nhìn, ngoài ý muốn phát
hiện, bệnh hiện thú ý này tên là "Trân Bảo".
"Thích không?" Phó Minh Thời ôm cô, thuận tiện đem chìa khoá cửa
hàng nhét vào tay cô.
Quà của anh, là bệnh viện thú ý này sao?
Chân Bảo khiếp sợ nói không ra lời.
Phó Minh Thời chống đầu mình lên đầu cô, nhìn bệnh viện nói: "Phó
viện trưởng, công việc của bác sĩ y tá đã kí xong, tất cả đều là tinh anh anh
mời từ bệnh viện khác đến, ngày mai bệnh viện có thể chính thức hoạt
động, nếu viện trưởng nhàm chán, có thể tùy thời đến bệnh viện hỗ trợ, nếu
muốn chăm con cùng anh, cũng có thể tùy thời xin phép trốn việc, không
cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào."