EM LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA ĐỜI ANH - Trang 600

"Không sao, chúng ta đều chờ em bên ngoài, bác sĩ ở đây cũng là tốt

nhất, rất nhanh sẽ sinh ra." Phó Minh Thời cúi thấp người, đau lòng lại cổ
vũ chính mình. Mang thai rất vất vả, mỗi lần trông thấy Chân Bảo nâng cao
bụng lớn đi tới đi lui, toàn thân Phó Minh Thời đều căng cứng, sợ cô không
cẩn thận xảy ra chuyện, mà anh vĩnh viễn sẽ không quên, những đêm Chân
Bảo khóc lóc kể lể trong ngực anh.

"Thật ra anh đã chuẩn bị cho em một phần quà, chờ em ra tháng, anh

dẫn em đi xem." Hôn môi cô, Phó Minh Thời hấp dẫn cô.

"Anh nói cho em trước là gì đi." Chân Bảo hiếu kỳ vô cùng.

Phó Minh Thời vuốt ve chóp mũi thanh tú đáng yêu của cô, như trêu

ghẹo một đứa trẻ: "Em đưa con cho anh trước, anh sẽ đáp lễ."

Chân Bảo nóng vội, nhỏ giọng nũng nịu: "Cho tý gợi ý là đủ rồi?"

Phó Minh Thời suy nghĩ, cười, nhẹ nhàng hôn cô, buông lỏng ra, anh

cưng chiều sờ khóe mắt cô: "Cần gợi ý à?"

Chân Bảo mờ mịt nháy mắt, chẳng lẽ quà có quan hệ đến việc hôn à?

Đoán đến đoán đi, lại sắp sinh.

Chân Bảo trông mong nhìn qua Phó Minh Thời, không nỡ để anh đi,

nhưng Phó Minh Thời không có cách, ghé vào bên tai cô nói xong ba chữ,
lúc này mới lưu luyến rời đi. Chân Bảo vẫn đưa mắt nhìn anh, mặc dù
không nhìn thấy Phó Minh Thời, trong lòng cô lại ngọt ngào, bởi vì Phó
Minh Thời nói câu “Anh yêu em” buồn nôn kia.

Cô cũng yêu anh, yêu con của bọn họ.

Buổi sáng tới bệnh viện, hơn tám giờ tối, Chân Bảo sinh một nam Bánh

Bao nặng sáu cân. Da Chân Bảo trắng hơn tuyết, Phó Minh Thời cũng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.