Hoài Nguyệt vừa về đến văn phòng thì Đặng Duyên Duyên đã gọi điện
thoại tới.
“Hoài Nguyệt, tớ thảm rồi! Bạn phải giúp tớ mới được”.
“Làm sao rồi? Hết tiền à?”Hoài Nguyệt cười hỏi. Cứ đến hẹn là Đặng
Duyên Duyên lại phải bay sang Hồng Kông vơ vét hàng hóa, việc này đã
trở thành một thói quen. Làm ở đài truyền hình, lương cao đến đâu cũng
không đủ để đáp ứng cách tiêu xài như vậy của cô. Vì thế, cứ đến cuối
tháng là cô lại phải tìm Hoài Nguyệt cầu cứu.
“Lần này không phải vấn đề tiền bạc”. Đặng Duyên Duyên nói: “Chương
trình ở đài vừa có thay đổi lớn, tớ vừa được điều đến tổ chuyên mục Danh
nhân rồi, làm phóng viên. Bực thật, lại phải may áo cưới cho người khác”.
Hoài Nguyệt rất ít khi xem ti vi, nhất thời không nhớ nổi người chủ trì
chuyên mục “Danh nhân” là ai.
Đặng Duyên Duyên lại nói tiếp: “Nói là phải phỏng vấn một họa sĩ cực
kỳ lập dị, không bao giờ chịu trả lời phỏng vấn. Đài truyền hình đã thử
dùng mỹ nhân kế mấy lần rồi mà đều không được, lần này lại bắt tớ đi làm
tốt thí mạng. Bao giờ bạn rảnh rỗi thì đi thăm dò thực địa với tớ”.
Thương Hoài Nguyệt giật mình, hỏi: “Họa sĩ nào?”
“Cơ Quân Đào, con trai cái ông Cơ Trọng Minh đã xuất gia kia ấy. Em
gái anh ta mở một phòng triển lãm tên là Tố ở đối diện Viện Mỹ thuật, nghe
nói rất nổi tiếng nhưng tớ chưa tới bao giờ. Bạn đã đến đó bao giờ chưa?
Nghĩ cách hộ tớ nhé!”
Hoài Nguyệt bật cười, tại sao bỗng dưng khắp mọi nơi, ai ai cũng đều đổ
xô đi tìm cái anh chàng Cơ Quân Đào này thế nhỉ? Rốt cuộc anh ta là thần
thánh phương nào, cô cũng không khỏi cảm thấy tò mò.