Trần Thụy Dương nói với Hoài Nguyệt: “Gọi điện cho bố cháu đi. Dù
sao hôm qua cũng đã đến đó rồi, sáng mai về sớm một chút cũng được mà”.
Hoài Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng không đành lòng nhìn ánh mắt
khẩn cầu của con trai nên lấy điện thoại ra gọi cho Lỗ Phong. Ai ngờ vừa
mở miệng đã bị Lỗ Phong lạnh lùng ngắt lời: “Hoài Nguyệt, em dẫn con đi
chơi vui vẻ, còn bố mẹ anh thì vẫn chờ cháu trai về ăn cơm. Anh là bố nó
mà từ sáu giờ sáng đến giờ em không thèm gọi cho anh lấy một lần”.
Lỗ Phong chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, Hoài
Nguyệt nhất thời cảm thấy ngạt thở, ngẩn ra một hồi lâu rồi mới nói: “Được
rồi, tôi đưa nó về”.
Lỗ Phong nhận ra thái độ của mình hơi quá đáng, định nói vài câu xoa
dịu tình hình, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước từ
trong xe ra lúc sáng, lại buồn bực không nói nữa.
Hoài Nguyệt cân bằng cảm xúc, quay lại, ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu,
nói với con trai: “Ông nội, bà nội và bố đều ở nhà đợi Đậu Đậu về ăn cơm.
Tuần sau Đậu Đậu lại đến với mẹ được không?”
“Không được, không được, con phải đi với mẹ”. Đậu Đậu mếu máo:
“Con muốn ở với mẹ”.
Hoài Nguyệt rơm rớm nước mắt, nhưng mọi người đều đang nhìn nên cô
chỉ có thể cố kìm nén. Cô kéo tay Đậu Đậu, đan ngón tay vào tay con trai,
nói: “Đậu Đậu ngoan, con xem hôm nay đã là thứ Ba, ngày mai, ngày kia,
buổi tối ba ngày sau mẹ tới đón con về nhà được không?”
Đậu Đậu ôm cổ mẹ khóc ròng, nói: “Đậu Đậu không ngoan, Đậu Đậu
phải về nhà với mẹ”.
Nước mắt Hoài Nguyệt lập tức rơi xuống, cô vừa luống cuống lau nước
mắt vừa nói: “Đậu Đậu là em bé ngoan, ngày kia mẹ đến trường thăm con