EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 125

Cơ Quân Đào a một tiếng, xem ra hôm qua vì buồn chuyện của Đậu Đậu,

cho nên hôm nay cô ấy cũng không muốn đến chăm sóc vườn rau mà ngày
thường luôn yêu quý.

Cô ấy ở trong thành phố một mình làm gì? Hay là gã giám đốc trẻ tuổi

kia đang ở bên động viên? Nếu như hôm qua Tiểu Dã không nói rằng đã
tưới nước cho vườn rau trên sân thượng giúp cô ấy thì hôm nay cô ấy có về
đây không nhỉ? Bình thường thấy cô ấy rất thích vườn rau nhà mình, biết
đâu khi về đây chăm sóc vườn rau, cô ấy sẽ cảm thấy nguôi ngoai. Tiểu Dã
thì biết cái gì, cứ thích thì tưới chứ có biết tưới bao nhiêu là đủ đâu. Anh
hơi oán trách em gái lắm chuyện, nhỡ đâu tưới nhiều nước quá làm mấy
cây mướp của cô ấy úng chết thì làm thế nào?

“Không biết cô ấy đã dựng giàn cho mấy cây mướp trên nóc nhà chưa”,

ông già làm vườn lẩm bẩm: “Giờ mà còn chưa dựng giàn thì sẽ muộn mất.
Cái con bé này sao lại không về chứ. Chủ nhật sau tôi có việc phải về quê,
sợ là không kịp về dựng giàn giúp nó rồi”.

Cơ Quân Đào muốn nói thực ra có thể đi từ nóc nhà mình qua bên đó,

nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh im lặng quay người đi về phòng vẽ.

Anh vừa nghĩ đến một bức tranh đang vẽ dở.

Gốc cây khô trong bức tranh anh vẽ từ mấy năm trước, Tiểu Dã nói nhìn

quá tuyệt vọng, toàn hơi thở chết chóc nên giục anh vứt bỏ nhưng anh lại
luôn cảm thấy không nỡ. Sự mê hoặc tuyệt vọng mà đoạn cây khô héo rũ
đó tỏa ra phảng phất như nữ thần vận mệnh đang giơ tay vẫy gọi, không có
tâm tình của lúc đó thì anh cũng khó có thể lột tả được vẻ bi thương đến
vậy.

Vì thế anh muốn vẽ thêm một chút màu sắc bên cạnh để tạo nên sự tương

phản tuyệt đối, nhất định sẽ tạo ấn tượng rất mạnh đối với thị giác người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.