EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 127

một mục đích nào khác ngoài việc muốn anh trai có thể trở lại với cuộc
sống bình thường.

Lúc Cơ Quân Đào đến thì Cơ Quân Dã vừa dặn dò nhân viên thu lại các

bức vẽ để chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

“Anh, sao anh lại đến đây?” Cơ Quân Dã vui mừng hỏi, trong trí nhớ của

cô, số lần Cơ Quân Đào xuất hiện tại phòng triển lãm Tố, ngoài ngày thứ
Hai hằng tuần thì có thể đếm được trên đầu ngón tay: “Đã xảy ra chuyện gì
vậy?”

“Không có chuyện gì, hôm nay tâm trạng không tốt nên đến xem”. Cơ

Quân Đào nhìn lên tường, bức thư pháp của mẹ đã không còn ở đó, chắc là
em gái sợ anh tức cảnh sinh tình, cái con bé Tiểu Dã này đúng là quá cẩn
thận.

Cơ Quân Dã nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Cơ Quân Đào cười nói: “Anh trai em ra khỏi cửa một lần cũng đáng để

em kinh ngạc à? Về hỏi A Thích xem bây giờ anh còn có vấn đề gì không?”

Cơ Quân Dã vui mừng nói: “Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì. Em

còn chưa ăn cơm, anh cũng chưa ăn đúng không? Chúng ta đến nhà hàng
nào ngon ngon ăn trưa nhé!”

Cơ Quân Đào không thích không khí ồn ào trong nhà hàng nên cau mày

nói: “Gọi người ta đưa đến đi, ăn cơm không cần phiền phức như vậy đâu.
Anh đi xuống dưới kia xem một chút, không phải em nói mới sắp xếp lại
sao?” Dứt lời, anh liền đi ra ngoài.

Vị trí của phòng triển lãm Tố nằm gần khu du lịch, cửa quay ra phố Sơn

Âm, còn gọi là phố quán bar, đối diện là Viện Mỹ thuật, cách đó không xa
là viện bảo tàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.