EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 129

Hơn một năm đã qua từ khi ly hôn, hình như người nhà họ Lỗ đang cố

gắng giấu cô tất cả mọi tin tức có liên quan đến vợ hai của Lỗ Phong, sợ cô
đau lòng hay là sợ tâm tình của cô sẽ ảnh hưởng đến Đậu Đậu? Cô cũng
chẳng muốn suy đoán nguyên do, nếu cô thật sự muốn biết thì chẳng lẽ lại
không hỏi thăm được sao? Chẳng qua là cô không muốn biết nên mới như
vậy. Bằng không, với trình độ săn tin của Đặng Duyên Duyên thì có gì cô
muốn mà không thể biết kia chứ?

Hoài Nguyệt chậm rãi đi vào trong rồi dừng lại trước một bức tranh.

Đây là một bức tranh sơn dầu có tên: “Cây”. Một vùng quê hoang vắng,

ẩn trong sương mù là một gốc cây khô dường như đã đứng ở đó cả ngàn
vạn năm. Phía sau tầng mây lộ ra ánh sáng màu vàng, màu sắc rực rỡ
nhưng lại gợi một cảm giác cô độc. Thương Hoài Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, rõ
ràng là sắc điệu ấm áp, vì sao người xem lại cảm thấy lạnh giá? Cô không
cẩm lòng được, lại gần bức hanh.

“Xem tranh sơn dầu thì không thế đứng quá gần”. Một giọng đàn ông

nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Giọng nói rất quen thuộc, Hoài Nguyệt lui ra phía sau một bước rồi quay

người lại, không biết từ bao giờ Cơ Quân Đào đã đứng ở sau cô.

“Cơ tiên sinh, anh cũng đến xem tranh à?” Hoài Nguyệt cảm thấy hơi bất

ngờ.

“Cô thích bức tranh này không?” Cơ Quân Đào nhìn bức Cây, đó là tác

phẩm anh vẽ từ nhiều năm trước, là một trong số rất ít những tác phẩm
tranh sơn dầu anh cảm thấy tương đối hài lòng, không biết bị Tiểu Dã tìm
thấy rồi mang tới treo ở đây từ lúc nào.

“Đối với hội họa thì tôi dốt đặc cán mai. Hôm nay tôi tới đây là vì cần đi

cùng một người bạn”. Hoài Nguyệt xấu hổ nói: “Cảm thấy hơi quen mắt,
cảnh như thế này tôi đã từng nhìn thấy ở nước ngoài”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.