EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 131

Cô đỏ mặt nói với vẻ mất tự nhiên: “Tôi không có tri thức hội họa gì, Cơ

tiên sinh cứ coi như tôi nói liên thiên là được rồi. Bức tranh này đương
nhiên rất đẹp”. Có thể là tâm trạng người xem tranh khác nhau nên cảm
nhận của họ khi đứng trước cùng một cảnh sắc cũng khác nhau. Chuyến đi
châu Úc là hành trình trăng mật của cô và Lỗ Phong. Khi ấy, tất cả những
gì cô nhìn thấy đều bừng bừng sức sống.

Cơ Quân Đào điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói: “Không cần phải có

tri thức hội họa mới xem được tranh. Thực ra cô rất hiểu hội họa. Cô nói
chính xác như vậy thì người vẽ tranh nhất định sẽ rất hài lòng”.

Hoài Nguyệt từ chối cho ý kiến, người vẽ tranh? Ai biết người ta nghĩ thế

nào chứ?

Cơ Quân Dã xuống tìm anh trai gọi lên ăn cơm, giật mình đứng nhìn

cảnh này. Đây là lần đầu tiên anh trai chủ động tới gần một phụ nữ trong
vòng nhiều năm như vậy. Lúc này anh đang đứng bên cạnh Hoài Nguyệt,
toàn thân toát ra sự dịu dàng, ấm áp. Cô suy nghĩ một chút rồi mỉm cười,
xoay người đi lên.

Đặng Duyên Duyên đỗ xe xong, quay lại thấy Hoài Nguyệt đứng cạnh

một người đàn ông cùng xem tranh, cảm thấy rất bất ngờ. Cô chần chừ một
hồi rồi mới cất tiếng gọi.

Hoài Nguyệt giới thiệu với Cơ Quân Đào: “Đặng Duyên Duyên, bạn học

của tôi. Cô ấy làm ở đài truyền hình, vì sắp phải phỏng vấn một họa sĩ nên
đến đây học hỏi trước”. Cô lại nói với Đặng Duyên Duyên: “Đây là Cơ tiên
sinh, chúng tôi là hàng xóm”.

Đặng Duyên Duyên cơ bản không nghe rõ lời Hoài Nguyệt. Cô vừa lặng

lẽ đánh giá Cơ Quân Đào vừa thầm thán phục. Loại đàn ông đẹp như ngọc
này đúng là hiếm thấy thật. So với anh ta thì mấy người dẫn chương trình
được gọi là minh tinh ở đài truyền hình quả thực đều rất thô kệch. Ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.