EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 140

“A, thì ra tranh của anh ta có phong cách như vậy”. Hoài Nguyệt nói như

đang suy nghĩ gì đó.

“Sao vậy?” Lỗ Phong cảm thấy khó hiểu: “Ai đang tìm tranh của anh ta

à?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy gần đây người này đột nhiên trở nên rất nổi

tiếng”.

“Bố anh ta là Cơ Trọng Minh, đó mới là người nổi tiếng thật sự. Nghe

nói mẹ anh ta tự sát, anh ta cực kỳ yêu mẹ nên đã gác bút một thời gian,
gần hai năm mới quay lại với hội họa, cho nên anh ta có rất ít tác phẩm
nhưng giá lại rất cao. Người làm nghệ thuật bao giờ cũng mẫn cảm, yếu ớt
như vậy”.

“Chỉ có người mẫn cảm mới có thể làm nghệ thuật. Chúng ta nhìn thì

thấy đẹp nhưng có lẽ quá trình sáng tác lại rất đau khổ”. Trong đầu Hoài
Nguyệt hiện lên hình ảnh bức tranh sơn dầu cô nhìn thấy hai ngày trước,
gốc cây đó cô độc đến mức khiến người ta nhìn mà muốn rơi lệ.

“Em đúng là học trò của mẹ anh, cứ nghiêm túc một chút là lại văn vẻ

loằng ngoằng như đang lên lớp ấy”. Lỗ Phong cười nói. Rất lâu không nghe
thấy cô nói chuyện như vậy rồi. Trước kia mỗi khi đọc sách, xem phim hay
thậm chí xem một bản tin, cô đều thích chui vào lòng anh thầm thì nói cho
anh nghe suy nghĩ của mình, còn anh thì luôn miệng gọi cô là “cô giáo
Thương, cô giáo Thương”. Đó là khoảng thời gian ngọt ngào nhất của hai
người.

Hoài Nguyệt cười cười tự giễu rồi mở cửa xe đi xuống.

Đậu Đậu nhảy xuống phía cửa bên kia, từ xa đã nghe thấy tiếng sủa của

Leshy liền vui vẻ nói: “Mẹ, Leshy về rồi!” Nói rồi, cậu bé vội chào tạm biệt
bố rồi chạy đến trước cửa nhà họ Cơ gọi to: “Leshy, Leshy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.