EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 139

cạnh họ chứ không đến thành phố này”.

Lỗ Phong nghẹn lời: “Hoài Nguyệt, anh xin lỗi”.

Hoài Nguyệt khẽ nhếch môi, nụ cười xa cách: “Anh có lỗi với tôi, có

điều tôi không muốn cứ oán hận mãi. Hơn một năm rồi, tôi cũng đã học
được cách buông xuôi. Vì Đậu Đậu nên tôi bỏ qua chuyện cũ. Lần sau có
chuyện gì liên quan đến Đậu Đậu thì không cần phải chuyển lời qua mẹ anh
nữa, chúng ta sẽ cùng bàn bạc”.

Lỗ Phong nhìn vẻ bình thản của Hoài Nguyệt, sự hối hận và tiếc nuối lại

tràn ngập trong lòng: “Hoài Nguyệt, nếu như...”

“Tôi phải đưa Đậu Đậu về rồi, Chủ nhật anh tới đón con đúng giờ nhé”.

Hoài Nguyệt lấy giấy ăn lau miệng cho Đậu Đậu: “Đậu Đậu, ăn no chưa?
Cùng mẹ về nhà được không?”

Đôi mắt to của Đậu Đậu xoay tròn, hết nhìn bố lại nhìn mẹ rồi ngoan

ngoãn gật đầu.

Lỗ Phong thở dài, nuốt lời định nói vào trong.

Lỗ Phong lái xe đưa hai mẹ con về nhà, lúc sắp tới cửa, đột nhiên nhớ ra

một việc, hỏi: “Hoài Nguyệt, có thích bức tranh lần trước không? Bức Ánh
trăng của Cơ Quân Đào ấy?”

“Cơ Quân Đào? Bức tranh đó là của Cơ Quân Đào à?” Hoài Nguyệt kinh

ngạc hỏi. Bức tranh đó vẫn treo trong phòng sách, từ sau khi treo lên, cô
chưa từng nhìn đến nó lấy một lần.

“Đúng vậy, thỉnh thoảng phòng triển lãm Tố lại treo một vài tác phẩm

của anh ta. Hôm đó anh tình cờ gặp được, cảm thấy nếu treo trong phòng
sách sẽ rất hợp. Hôm đó lại là sinh nhật em, anh nghĩ có thể em sẽ thích”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.