EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 137

“Mẹ, chúng ta gọi một chai nước ngọt được không?” Thấy hai người yên

lặng không nói, Đậu Đậu liền cao giọng hỏi.

“Sao thế? Khát rồi à?” Hoài Nguyệt thôi không suy nghĩ nữa, cười tủm

tỉm hỏi con trai.

Đậu Đậu nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, nhỏ giọng nói: “Bố cũng ở đây, mẹ

cũng ở đây, có đủ cả nhà. Vui quá, chúng ta phải ăn mừng mới được”.

Vừa nghe con nói vậy, hai người lớn bên cạnh đều sững người. Hoài

Nguyệt chua xót quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, Lỗ Phong ho một tiếng,
nhìn Hoài Nguyệt rồi nói với Đậu Đậu: “Vậy chúng ta gọi một chai rượu
vang được không?”

Hoài Nguyệt lập tức quay đầu lại định ngăn cản nhưng Đậu Đậu đã cướp

lời: “Không được, bố phải lái xe. Nếu uống rượu sẽ bị chú cảnh sát bắt,
không được uống”.

Lỗ Phong trêu con trai: “Bố uống say thì không phải còn có mẹ ở đây

sao? Mẹ cũng biết lái xe mà”.

“Mẹ nhát gan không dám lái xe, để sau này con lớn con lái xe thì bố có

thế uống rượu”. Đậu Đậu khuyên bố với vẻ mặt nghiêm túc: “Được
không?”

“Được, con trai ngoan lắm”. Lỗ Phong xoa đầu Đậu Đậu rồi thấp giọng

thì thầm: “Đậu Đậu ngoan hơn bố”.

Trong lúc ăn cơm, chỉ có Đậu Đậu hăng hái kể những chuyện xảy ra tại

trường. Hoài Nguyệt có thể thấy hôm nay Đậu Đậu rất vui vẻ, trong khi
lòng cô ngày càng u ám. Một năm sau ly hôn, cô đang học cách từ từ cởi bỏ
sự vương vấn, không ngờ con trai cô lại còn vấn vương nhiều hơn cả cô.
Cô tự hỏi trong lòng, có phải sự kiên quyết lúc đầu là sai hay không? Có
phải mình nên tìm cách nhẫn nhịn vì con trai? Nếu như lúc đầu cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.