EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 172

lẫy, còn làm phiền anh phải dạy Đậu Đậu vẽ tranh nữa. Thật sự là thất lễ
quá”.

Thấy cô nói rất khách sáo, Cơ Quân Đào cảm thấy hơi chạnh lòng: “Có

phải Cơ Quân Đào hay không thì có gì khác nhau? Đó là vì tôi thích Đậu
Đậu, dạy cháu vẽ tranh cũng là lúc thư giãn, không hề ảnh hưởng chút nào
đến công việc”.

Hoài Nguyệt nhìn anh, nghĩ thầm, có phải Cơ Quân Đào hay không thì

có ảnh hưởng quá lớn đến mình ấy chứ. Có một danh nhân như anh làm
hàng xóm, thảo nào Trần Thụy Dương lại điều mình sang làm phóng viên.
Nếu như không có mối quan hệ này thì nói không chừng mình vẫn còn
đang nhàn nhã làm mảng Dân tộc như cũ ấy chứ! Bây giờ thời cơ rất tốt, có
điều nhắc tới chuyện phỏng vấn với anh kiểu gì mới được đây?

Bị cô nhìn chòng chọc, Cơ Quân Đào đành phải cúi đầu nói với Đậu

Đậu: “Vì sao Đậu Đậu lại thích vẽ tranh?”

Đậu Đậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy, Đậu Đậu nhìn

thứ gì mà thấy thích thì có thể vẽ cho mọi người xem”.

“Trước kia mẹ chú cũng hỏi chú câu này, khi đó chú cũng trả lời như Đậu

Đậu, nhưng mẹ chú nói không phải”. Cơ Quân Đào tránh ánh mắt hơi kinh
ngạc của Hoài Nguyệt: “Mẹ chú nói, đôi mắt luôn lừa gạt chúng ta. Lúc vui
vẻ và lúc buồn bã, chúng ta nhìn cùng một vật sẽ thấy khác nhau. Chúng ta
không thể tin tưởng mắt mình, mà phải dựa vào con tim.”

“Cho nên họa sĩ là người rất vất vả, anh ta sẽ phải tự thể nghiệm, tự cảm

thụ tất cả những vui vẻ và đau khổ này, sau đó dùng hình thức của cái đẹp
để tái hiện lại nó. Cái đẹp tầm thường trong hiện thực, anh phải làm cho nó
trở nên rung động lòng người. Thậm chí, anh ta vẫn phải cố gắng vẽ ra vẻ
đẹp của sự xấu xí cực hạn trong hiện thực đó. Mắt của người vẽ tranh là
công cụ, còn tâm linh mới là bút vẽ”. Cơ Quân Đào nói chậm rãi, anh biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.