EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 173

Đậu Đậu nghe không hiểu những điều này, nhưng anh nói chủ yếu là với
Hoài Nguyệt.

“Ba tuổi chú đã bắt đầu học vẽ tranh rồi, thực sự là chưa biết cách cầm

đũa đã cầm bút vẽ như người ta vẫn nói. Bởi vì mẹ chú toàn ăn cơm kiểu
Tây, lúc đầu chú học là dùng dao nĩa chứ không phải dùng đũa”.

Cơ Quân Đào nhìn về phía con đường nhỏ ngoài vườn hoa, cây cối xanh

tốt nhưng lại cô quạnh vô cùng: “Chú nhớ lần đầu tiên vẽ một quả trứng gà,
đó vốn là quả trứng được chuẩn bị cho bữa sáng của bố chú nhưng bố chú
chưa ăn đã đi rồi. Mẹ chú ngồi yên lặng nhìn bố, chú muốn làm mẹ vui nên
mới nói sẽ vẽ một quả trứng cho mẹ. Đó là một quả trứng ốp, chú vẽ nó rất
giống mặt trời, mẹ bế chú và rơi nước mắt. Rất nhiều năm sau chú mới hiểu
rõ tâm tình của mẹ lúc đó. Trong mắt mẹ chú, quả trứng ốp đó rất cô độc,
nhưng trong mắt con trai bà, không ngờ nó lại tươi sáng như mặt trời, vì
vậy mẹ chú rất vui, niềm vui nhỏ đó đã át được sự cô quạnh của mẹ chú khi
đó”.

Hoài Nguyệt kinh hãi nhìn anh, mặc dù mọi người vẫn đồn ngài Cơ

Trọng Minh là tài tử phong lưu nhưng ánh sáng chói lòa của ông đã che lấp
mọi tì vết ở khía cạnh nhân cách. Kể cả có nhắc tới thì mọi người cũng tỏ
ra rất khoan dung. Cô không ngờ Cơ Quân Đào lại nói những chuyện riêng
tư như vậy với mình.

Hình như Cơ Quân Đào không chú ý tới phản ứng của Hoài Nguyệt, anh

vẫn tiếp tục nói: “Mẹ chú có trình độ quốc họa rất cao, bố chú đã học tranh
sơn dầu rất nhiều năm nhưng sau đó lại nghiên cứu quốc họa từ đầu cũng vì
chịu ảnh hưởng của mẹ chú. Đương nhiên các họa sĩ không có danh tiếng
đều rất nghèo, khi đó bố chú vừa mới có chút thành tựu trong giới hội họa.
Một nguyên nhân khiến ông ấy có thể dũng cảm thay đổi như vậy là vì nhà
ông ngoại chú rất mạnh, của hồi môn của mẹ chú đủ để nuôi sống gia đình
nên bố chú không phải lo lắng về vấn đề này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.