EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 175

“Cơ tiên sinh”, Hoài Nguyệt hốt hoảng, cô nhớ đến lọ Bách Ưu Giải, bây

giờ tự nhiên anh lại thẳng thắn nói ra bí mật người đời không ai biết đó làm
cô trở tay không kịp.

“Tranh của tôi chú trọng vào màu sắc, đó cũng là do ảnh hưởng của mẹ

tôi. Bà luôn nói màu sắc cũng có tính mạng, màu sắc chính là tính mạng.
Con phải dùng tâm linh để lọc các màu sắc mà mắt con nhìn thấy, khiến nó
càng trở nên tinh khiết, chỉ có như vậy thì tranh của con mới có thể làm
người khác cảm động”, Cơ Quân Đào nói: “Bây giờ, chiều thứ Hai nào tôi
cũng giảng bài ở Viện Mỹ thuật, tôi luôn nói với các sinh viên, phải rời
khỏi ghế nhà trường để thể nghiệm những ngọt bùi cay đắng của cuộc đời,
nếu không các em sẽ vĩnh viễn dừng lại ở trạng thái quan sát bằng mắt chứ
không thể quan sát bằng tâm linh”.

Hoài Nguyệt gật đầu, ngôn ngữ như vậy thực sự có thể mê hoặc lòng

người. Cô nghĩ, nếu viết trong nội dung bài phỏng vấn cũng rất hợp.

Cơ Quân Đào chậm rãi nói chuyện của anh còn cô thì nghe đến mức mê

mẩn. Không biết Đậu Đậu đã thiếp đi trong lòng cô từ lúc nào.

Chính Cơ Quân Đào cũng ngạc nhiên khi thấy hôm nay mình có thể kể

chuyện cho cô nghe với giọng bình tĩnh như vậy, ngay cả khi nhắc đến mẹ
mình. Mặc dù lúc đầu anh đã có chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn cảm thấy bất
ngờ. Xem ra thời gian thực sự đang từ từ chữa lành vết thương trong lòng
anh. “Như thế đã đủ chưa?” Anh thôi không kể nữa, mỉm cười hỏi người
phụ nữ đối diện.

“Ơ”, Hoài Nguyệt không biết anh hỏi gì, ngẩn ngơ nhìn anh.

“Những gì anh vừa nói và những tư liệu em tra được đã đủ để em viết

một bài báo chưa?” Thấy cô vẫn ngơ ngác, Cơ Quân Đào thở dài, nói nhỏ:
“Còn muốn biết gì nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.