EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 176

“Đủ rồi, đủ rồi”, Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, tại sao anh ấy biết mình

muốn phỏng vấn? Ngay đến Cơ Quân Dã cô cũng chưa nói mà. “Cơ tiên
sinh, tôi thật sự xin lỗi. Xin lỗi đã làm khó anh”.

Cơ Quân Đào lắc đầu: “Em không ép buộc anh, là tự anh chủ động nói ra

mà. Bảo phóng viên ảnh của bọn em mười một giờ trưa thứ Hai đến phòng
triển lãm Tố, anh sẽ đợi, chỉ hy vọng người ta đừng chụp lâu quá”.

“Không lâu, không lâu đâu”. Hoài Nguyệt vội nói, trong lòng cảm kích.

Ai bảo Cơ Quân Đào cao ngạo? Phải nói là anh ấy rất quan tâm, rất hiểu ý
người khác, rất sẵn lòng giúp đỡ người khác mới đúng. Quả thực là cô rất
may mắn. Cô do dự một chút rồi nói: “Cơ tiên sinh, tôi sẽ cố gắng viết bài
này một cách chân thực nhất, anh yên tâm, có một số việc anh vừa nói tôi
sẽ không tiết lộ trong bài báo này đâu”.

Cơ Quân Đào nhìn cô thật kĩ: “Anh sẵn lòng cho em biết, còn em viết thế

nào thì tùy em. Anh tin em”.

Bị Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm, Hoài Nguyệt cảm thấy cực kì căng

thẳng, cô miễn cưỡng cười nói: “Vậy chắc là tôi phải xin lỗi lãnh đạo tòa
soạn rồi. Đây có thể đã là một cơ hội rất tốt để lôi kéo người đọc”.

“Anh ta làm khó em à?” Trong đầu Cơ Quân Đào lại hiện lên hình ảnh

Trần Thụy Dương cho Đậu Đậu ngồi trên vai.

“Không, không, Giám đốc Trần là một người rất tốt, rất ga lăng, tuyệt đối

không làm khó cấp dưới. Hơn nữa, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh ấy giao
rồi mà”. Hoài Nguyệt nói thoải mái.

Lông mày Cơ Quân Đào hơi nhíu lại, gần như không thể phát hiện được.

Sáng nay Đậu Đậu dậy sớm, vừa rồi nghe chuyện thấy vô vị quá nên ngủ

quên trong lòng mẹ. Hoài Nguyệt muốn bế con về phòng, cô thử đứng lên,
nhưng cậu bé quả thực hơi nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.