EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 193

* * *

Buổi sáng thứ Bảy, Cơ Quân Đào thức dậy rất sớm. Cơ Quân Dã bắt đầu

gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho triển lãm tranh, cô nói buổi chiều
mới tới đây. Hình như hôm qua hai mẹ con nhà hàng xóm cũng không về.
Mấy ngày nay chồng cũ của cô ấy hay lái xe đưa hai mẹ con về, có lúc anh
đứng bên cửa sổ nhìn thấy, trong lòng rất khó chịu. Nhưng không thấy anh
ta đưa mẹ con cô ấy về, trong lòng anh càng thấy khó chịu hơn.

Buổi tối hôm qua, anh đã vẽ rất khuya, đến tận lúc kiệt sức vì mệt, mục

đích chính là để ngủ ngon hơn một chút, nhưng kết quả là lại ngủ không
ngon chút nào.

Cả đêm anh đều nằm mơ thấy mẹ bế mình vượt sông đuổi theo bố. Sau

đó mặt mẹ biến thành mặt Hoài Nguyệt, người đứng ở bờ bên kia biến
thành chồng cũ của cô ấy. Cô ấy khóc rất đau lòng, chồng cũ cô ấy vẫn lạnh
mặt một mực đi về phía trước. Anh lơ lửng giữa không trung nhìn cảnh này
mà cực kỳ tức giận, lớn tiếng gọi người đàn ông đó dừng lại đợi cô ấy.
Người đàn ông đó cười lạnh với anh: “Không phải mày thích cô ta à? Vì
sao mày không kéo cô ta lên?”

Tâm sự trong lòng đột nhiên bị người khác nhìn thấu. Cảm thấy hoảng

hốt, anh liền rơi từ trên không xuống. Đến lúc đứng dậy tìm Hoài Nguyệt,
anh lại phát hiện cô ấy đã biến mất. Trên bờ sông, rất nhiều người đang chỉ
chỉ trỏ trỏ, nói người phụ nữ này đã bị nước sông cuốn đi rồi. Anh tỉnh lại,
vừa sợ vừa sốt ruột rồi không dám ngủ nữa.

Anh trằn trọc, đột nhiên phát hiện mình đã động lòng trước người phụ nữ

này.

Lúc đầu chỉ cảm thấy Hoài Nguyệt là một người mẹ tốt, anh nhìn thấy

bóng dáng của mẹ mình trên người cô nên trong vô thức không bài xích cô.
Sau đó vì hiểu lầm nên anh áy náy muốn bồi thường cho cô, vì vậy mới chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.