EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 209

Nhưng anh không cần những thứ này, vốn không cần danh cũng chẳng

cần lợi, những vật ngoài thân này không thể làm anh cảm thấy hứng thú
một chút nào. Anh là con trai Cơ Trọng Minh thì sao, anh là Cơ Quân Đào
thì sao? Bệnh trầm cảm vẫn bám riết lấy anh, những thứ này đều không thể
làm cho anh cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu vui vẻ.

Tiểu Dã nói có một ngày anh nhất định sẽ vượt qua bố. Lần này về xem

tranh anh vẽ, bố anh cũng cảm thấy vui mừng, ông ta nói các tác phẩm của
ông khi ba mươi lăm tuổi hoàn toàn kém xa các tác phẩm của con trai hiện
nay.

Anh biết bố mình nói thật, anh đã xem các tác phẩm của ông lúc trước.

Nếu xét cùng độ tuổi thì anh đã vượt xa bố từ lâu.

Nhưng thành tựu của một hoạ sĩ không phải có thể so sánh kiểu mười

tuổi so với mười tuổi, ba mươi tuổi so với ba mươi tuổi như vậy. Có người
đến năm mươi tuổi mới sáng tạo ra phong cách của riêng mình, nhờ vậy mà
trở thành một bậc thầy. Có người kỹ thuật rất tốt nhưng phong cách lại
không thể định hình, vì vậy suốt đời chỉ có thể là một thợ vẽ.

Chính anh cũng không biết cuối cùng tranh của mình sẽ đạt đến cảnh giới

nào. Như Van Gogh, nếu năm ba mươi bảy tuổi ông không nổ súng tự sát
thì ai dám đảm bảo ông không thể vẽ nên các tác phẩm xuất sắc hơn nữa?
Chưa đến giây phút cuối cùng của sinh mạng thì cũng chưa thể đong đếm
được thành tựu của một hoạ sĩ.

Tiểu Dã không hiểu hội họa nên cô có thể nói ba hoa về tranh của anh.

Bố anh là một bậc thầy nên ông không thể kết luận tùy tiện được. Đời này,
đối với phụ nữ, có thể bố anh sẽ lời ngon tiếng ngọt, nhưng đối với nghệ
thuật, bao giờ ông cũng nghiêm khắc, kể cả lúc ông muốn lấy lòng con trai.
Bởi thế, ông mới có thể trở thành một họa sĩ bậc thầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.