tính khí của bố nên không thể để Hoài Nguyệt và bố gặp mặt như vậy, nếu
không hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng được.
“Hoài Nguyệt!” Cơ Quân Dã nhanh chân bước tới rồi vui mừng kêu lên:
“Tôi còn tưởng cô đã về rồi cơ, hóa ra là cô lên trên này!”
Nghe tiếng gọi, Hoài Nguyệt quay lại, nhìn thấy cả nhà ba người họ đang
đi tới. Cô cảm thấy hơi bất ngờ, lập tức khẽ hạ thấp người chào Cơ Trọng
Minh rồi giải thích với Cơ Quân Dã: “Giám đốc Trần bị lãnh đạo gọi đi có
việc nên tôi được giải thoát. Chẳng mấy khi được thấy các kiệt tác của hai
họa sĩ lừng danh, đương nhiên tôi phải chiêm ngưỡng tử tế”.
Nói rồi cô gật đầu với Cơ Quân Đào bên cạnh coi như chào hỏi.
Cơ Quân Đào cũng khẽ gật đầu, động tác hơi cứng nhắc. Tiểu Dã đã tiết
lộ bí mật của anh cho bố anh biết, hai bố con này nhìn kiểu gì cũng có vẻ
như đang chờ xem kịch vui khiến anh vừa khó xử lại vừa bất an.
Cơ Quân Dã kéo tay bố đi lên phía trước một bước, nghiêm trang giới
thiệu: “Bố, đây là Hoài Nguyệt, biên tập viên tạp chí Giao lưu văn hóa
thuộc ban Đối ngoại tỉnh. Cô ấy là một tài nữ, cũng là một mỹ nữ, vừa viết
một bài phỏng vấn anh trai con. Mà người đẹp này lại vừa khéo là hàng
xóm của anh ấy, bọn con thân nhau lắm”.
Vừa nói cô vừa để ý quan sát sắc mặt Cơ Quân Đào, trong lòng cảm thấy
cực kỳ vui vẻ.
Có vẻ như lơ đãng nhưng kì thực Cơ Trọng Minh đã đánh giá Hoài
Nguyệt một lượt, thấy khí chất thanh nhã của cô, Cơ Trọng Minh thầm tán
thưởng trong lòng, mỉm cười nói: “Bác vừa trở về đã nghe Tiểu Dã kể
không ít về cháu, hôm nay được gặp mới biết trình độ ngôn ngữ của con bé
này quá kém, hoàn toàn chưa thể khắc họa được một, hai phần phong thái
của Hoài Nguyệt”.