EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 217

Hoài Nguyệt hơi đỏ mặt, cô không quen được người khác khen ngợi

trước mặt như vậy, cho dù là người già, nhưng đó là một đại danh nhân
đích thực. Bây giờ cô mới hiểu thế nào là từ chối thì bất kính mà nhận lời
khen thì lại xấu hổ. “Cơ tiên sinh quá khen, Hoài Nguyệt không dám nhận”.

Cơ Trọng Minh cười nói: “Cháu phải tin tưởng ánh mắt của một hoạ sĩ,

có đúng không Quân Đào?”

Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt, nói đúng thì không ổn, nói không đúng

thì càng không ổn, do dự một hồi lâu anh mới nhẹ nhàng ờ một tiếng.

Cơ Trọng Minh hòa nhã hỏi: “Cháu có đặc biệt thích bức tranh nào

không? Bác bảo Tiểu Dã giữ lại cho cháu”.

Hoài Nguyệt giật nảy mình, tất cả tranh được trưng bày hôm nay đều là

tác phẩm nghệ thuật thực sự, bức nào cũng có giá trị rất lớn. Xem ra ông cụ
hiểu lầm quan hệ giữa mình với hai anh em này, tưởng mình với họ là bạn
thân rồi. Cô làm sao có thể nhận món quà gặp mặt lớn như vậy được.

“Cháu không hiểu về hội họa mấy, chẳng qua là học đòi thanh tao mà

thôi. Nếu một bức tranh đẹp như vậy mà rơi vào tay cháu thì đúng là bạc
đãi nó quá, lại khiến Cơ lão tiên sinh phải chê cười”. Cô nghĩ mình phải
mau tìm cớ rời khỏi đây mới được.

Cơ Trọng Minh gật đầu, phụ nữ không cố ra vẻ cao sang đã hiếm rồi,

dám tự giễu cợt, nói thẳng mình chỉ học đòi thanh tao trước mặt mình và
con trai thì càng hiếm hơn, đúng là một người phụ nữ thú vị.

“Vậy để bác cùng Hoài Nguyệt đi xem mấy bức tranh, giảng giải vài vấn

đề đáng chú ý trong đó, không biết cháu có muốn nghe không?”

Hoài Nguyệt đứng trân trân, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.