EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 219

trong suốt mười năm, bác liền vẽ bức tranh này cho cô ấy làm kỉ niệm.
Cháu xem, nhìn cô ấy hạnh phúc biết bao”.

Cơ Trọng Minh nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay người phụ nữ trong tranh,

rõ ràng là bàn tay của một người già nhưng hình như Hoài Nguyệt lại có
thể nhìn thấy sự yêu thương vô hạn tỏa ra từ đó.

“Tay cô ấy đặt trên bụng, rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, nhưng ngón cái

hơi tách ra nói rõ cô ấy rất căng thẳng, rất xúc động. Cháu lại nhìn gương
mặt cô ấy này”, ngón tay Cơ Trọng Minh chỉ lên trên: “Mẹ Quân Đào là
tiểu thư khuê các thực sự, cười không lộ răng, dịu dàng, trầm tĩnh, nhưng
khuôn mặt này vẫn làm người khác cảm nhận được sự vui vẻ cực độ. Cô ấy
không cười nhưng cháu lại cảm thấy cô ấy đang cười, tại sao có thể như
thế? Bởi vì cô ấy thật sự vui vẻ, rất vui vẻ”.

Cơ Trọng Minh đắm chìm trong ký ức của mình: “Hốc mắt cô ấy rất sâu,

góc cạnh ba chiều trên mặt rất rõ ràng nhưng ngũ quan lại phối hợp rất hài
hòa. Cháu xem, không phải lúc cười ai cũng nheo mắt lại, lúc mẹ Quân Đào
cười đôi mắt lại rất to, rất đẹp”.

Hoài Nguyệt nhìn người phụ nữ trong tranh, rất trẻ, rất đẹp, như một bài

thơ. Trước mặt người phụ nữ này, mọi người sẽ bất giác cảm thấy tự ti. Cô
không khỏi tròn mắt nhìn Cơ Quân Đào, ngoại hình anh rất giống mẹ.

“Đây là bức tranh bác vẽ dựa theo trí nhớ, lúc đó sức khỏe cô ấy không

tốt lắm, suốt ngày phải nằm trên giường để dưỡng thai. Đương nhiên bác
không thể bắt cô ấy vất vả làm người mẫu nên bác chỉ vẽ theo trí nhớ. Bác
vẫn cho rằng đây là bức tranh chân dung đẹp nhất bác vẽ từ trước tới nay.
Cảnh giới cao nhất của vẽ chân dung không phải là giống như thật mà là
tình cảm. Cháu có thể thấy được tình cảm của người trong tranh, cũng có
thể thấy tình cảm của người vẽ tranh đối với người trong tranh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.