EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 220

Cơ Trọng Minh nói chậm rãi, Thương Hoài Nguyệt thấy hình như trong

mắt ông cụ lấp loáng nước.

Bốn người tiếp tục đi về phía trước, qua bức Hẹn với hoàng hôn, Cơ

Trọng Minh lại dừng lại.

Hoài Nguyệt nhìn, trăng treo ngọn liễu, mặt sông trống vắng, bên cây cầu

nhỏ trên sông chỉ có bóng mấy cành liễu nhạt nhòa. Một trấn nhỏ không có
bóng người, một chiếc đèn lồng treo trước cửa một ngôi nhà thấp bé. Bức
tranh rất tối, rất u buồn, chỉ có nửa vầng trăng tỏa ra ánh sáng màu vàng mơ
hồ.

Cơ Trọng Minh nói: “Lúc đầu vừa nhìn thấy bức tranh này, bác đã biết

con trai bác quyết tâm phải vứt bỏ phong cách vẽ của bác rồi. Cháu xem,
trong tranh thủy mặc, nó lại bắt đầu dùng những màu sắc sáng rõ của tranh
sơn dầu, thậm chí còn có sự tương phản khá lớn, đây là ảnh hưởng của cách
sử dụng ánh sáng và màu sắc theo trường phái ấn tượng. Đây chính là con
đường nó đang đi, dùng thủy mặc làm nền, dùng màu sắc để khắc họa chủ
đề. Hoài Nguyệt, bức tranh này gợi cho cháu cảm giác gì?

Hoài Nguyệt cực kỳ do dự, cô lén nhìn Cơ Quân Đào, thấy anh đang nhìn

cô với ánh mắt khuyến khích liền lấy dũng khí nói: “Cháu nhìn cảm thấy
rất khó chịu, hình như người mình đợi sẽ không đến”.

Ba người nhà họ Cơ lập tức yên lặng, Hoài Nguyệt cảm thấy hơi khó xử

nên quay lại tìm Cơ Quân Dã như cầu cứu. Cơ Quân Dã tiến lên một bước,
cầm tay cô nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, sẽ không quay về nữa. Hoài Nguyệt,
cô đã hiểu rồi đấy”.

Một hồi lâu sau đó Cơ Trọng Minh không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng

dừng lại trước một vài bức tranh xem một lát rồi lại đi tiếp. Hoài Nguyệt
nghĩ những bức tranh có thể làm ông ấy dừng lại xem chắc chắn đều phải
có giá trị, vì vậy cô cũng chú ý quan sát hơn. Thấy cô cau mày suy ngẫm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.