tường, còn lấm tấm mấy bông hoa nhỏ xíu của một loại cỏ không biết tên
nào đó.
“Em thấy thế thì rắc rối quá, về đây cũng không được bao lâu, dù sao đến
chiều hôm sau lại phải về rồi”. Hoài Nguyệt cảm thấy mình đang bị hỏi bài
như một học sinh tiểu học. Sao lại như vậy? Cô cảm thấy những gì đang
diễn ra rất khó hiểu: “Có chuyện gì à?”
“Rau em trồng chết khô hết thì sao?”
“Thời gian này hôm nào cũng có mưa mà, làm sao chết khô được!” Hoài
Nguyệt cười nói rồi ngẩng đầu lên, thấy Cơ Quân Đào đang nhìn mình với
vẻ vừa bối rối vừa bất đắc dĩ, trong đôi mắt thật sâu đó hình như có một thứ
gì đó rất mềm mại, quyến luyến đang hút mình rơi vào đó. Cô hoảng sợ
tránh né ánh mắt anh: “Em thường nhờ bác làm vườn tưới rau giúp, còn
trên nóc nhà thì sang năm phải trồng loại cây nào chịu hạn tốt mới được.
Năm nay thì chịu rồi, em phải nhờ Tiểu Dã tưới giúp thôi. Cô ấy nói hôm
nào nóng cũng đến đây mà”.
Thì ra trong mắt cô ấy mình còn không bằng mấy cây mướp đó, Cơ Quân
Đào che giấu sự hẫng hụt tràn ngập trong lòng, rầu rĩ hỏi: “Có quả rồi thì
hái đi, chẳng lẽ cứ mặc kệ nó già rồi héo rũ như vậy?”
Hoa không ai hái thì cũng sẽ tàn, tại sao ngay cả điều này cũng không
hiểu chứ?
Hoài Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, hiển nhiên lời của Cơ Quân
Đào có ám chỉ khác.
“Mau sang nhà đi, để anh giữ Leshy”. Cơ Quân Đào thở dài đi vào nhà.
Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, trời quang mây tạnh. Tâm tình đỡ hơn
một chút, cô chầm chậm đi sang nhà bên.