Lúc Hoài Nguyệt đẩy cửa vào nhà, quả nhiên Cơ Quân Đào và Đậu Đậu
đang giữ Leshy. Thấy cô đi vào, Leshy lập tức sủa to, Đậu Đậu quát rất oai
phong: “Leshy, đó là mẹ tao, mẹ tao sợ chó nhất, không được dọa mẹ tao!”
Hoài Nguyệt cảm thấy con trai mình nói vậy chẳng khác nào vừa nâng
Leshy lên vừa hạ thấp mình xuống. Có điều hình như Leshy rất nghe lời
Đậu Đậu, nó ngẩng đầu cọ cọ lên mặt Đậu Đậu, ư ử đồng ý rồi ngoan
ngoãn nằm bò xuống dưới chân Đậu Đậu không kêu gì nữa.
Thấy vậy Cơ Trọng Minh cười ha ha: “Đậu Đậu thật lợi hại. Hoài
Nguyệt, đừng sợ. Leshy chỉ là một con chó thôi mà. Chủ của nó cũng
không dám đắc tội cháu, nó làm sao dám dọa cháu chứ!”
Hoài Nguyệt cười cười một cách miễn cưỡng rồi trốn vào bếp, kéo cánh
cửa trượt lại mới thấy yên tâm hơn một chút.
Thấy vẻ căng thẳng của cô, A Thích và Cơ Quân Dã đều bật cười. Cơ
Quân Dã không kìm được hỏi: “Nói chuyện gì với anh trai tôi ngoài vườn
mà lâu thế?”
A Thích trợn mắt nhìn cô, trách cô không biết điều.
Hoài Nguyệt phát hiện hai người này liếc ngang liếc dọc với nhau, cô
cảm thấy hình như hôm nay có chuyện gì đó không đúng, trách móc: “Tại
sao chị không xích Leshy vào, tôi không dám vào nên đành phải nhờ Cơ
tiên sinh giữ nó lại giúp”.
Cơ Quân Dã không tin, “Vậy tại sao lại nói lâu thế được?”
Hoài Nguyệt cười nói: “Sau này tôi cũng không đóng vai thục nữ nữa.
Tôi muốn nói chuyện cho uyển chuyển một chút, kết quả là Cơ tiên sinh
nghe hồi lâu vẫn không hiểu tôi chỉ muốn nói hai chữ ‘tôi sợ’ mà thôi!”