EM LÀ ĐỊNH MỆNH ĐỜI ANH - Trang 242

Cơ Quân Đào cực kỳ khó xử, trong lòng oán trách em gái mình quá trắng

trợn. Nhìn Hoài Nguyệt vẫn bình thản, Cơ Quân Đào càng cảm thấy khó xử
hơn, có điều lại không nỡ quay đầu đi ra nên đành phải nghiêm mặt gật
đầu.

Hoài Nguyệt cầm một quả đậu cô ve lên làm mẫu: “Bẻ hai đầu bỏ đi rồi

ngắt thành từng đoạn. Quả nào dài thì ngắt làm ba, ngắn thì ngắt đôi là
được”.

Cơ Quân Đào nghe lời, gật đầu làm theo. Nhìn đôi tay thon thả của anh,

Hoài Nguyệt cảm thấy bắt anh làm loại việc này thật là không nỡ, cô không
nhịn được, nói: “Thực ra những việc này em làm là được rồi, bắt đôi tay
anh phải làm những việc này đúng là đối xử tệ với nó quá”.

“Người vẽ tranh không phải thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian,

họ cũng cần phải sống”. Cơ Quân Đào hơi giận, cô ấy xem họa sĩ như
người trong tranh hay sao chứ? Không ăn không uống, không có thất tình
lục dục à?

“Có điều xã hội có phân công lao động mà! Từ thời Chiến quốc đã chia

ra trăm nghề rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ chúng ta còn phải yêu cầu một
hoạ sĩ lớn vào bếp nấu nướng sao?” Hoài Nguyệt vừa bận bịu làm việc vừa
lờ đi.

“Anh thì là hoạ sĩ lớn gì chứ”, Cơ Quân Đào cười cười tự giễu rồi chỉ ra

ngoài: “Ngoài kia mới là hoạ sĩ lớn, người đang vẽ Leshy theo chỉ thị của
Đậu Đậu ấy!”

Hoài Nguyệt nhìn ra ngoài, quả nhiên Đậu Đậu đang nằm bò trên vai Cơ

Trọng Minh cười tít mắt xem ông vẽ tranh, Leshy ngoan ngoãn ngồi trước
mặt hai người.

“Chết thật, cái thằng Đậu Đậu này đúng là coi trời bằng vung!” Cô vẩy

nước dính trên tay rồi kéo cửa kính ra định đi ra ngăn cản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.