sao vẫn là bố mẹ của Đậu Đậu. Điều này cả đời cũng không thể thay đổi
được. Tại sao không cởi bỏ khúc mắc để chung sống hòa bình? Em xem ở
nước ngoài người ta ly hôn rồi cũng vẫn là bạn như thường, cùng nhau
tham dự những sự kiện quan trọng trong cuộc đời con, hoàn thành trách
nhiệm của người làm cha mẹ. Anh không muốn Đậu Đậu có bất cứ tiếc
nuối nào trong cuộc đời nó, anh mong em có thể cùng anh làm được điều
này”.
Hoài Nguyệt không nói, cô rất muốn phản bác, nói người thật sự vô trách
nhiệm với Đậu Đậu chính là bố nó, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt vào.
Cô nhớ tới vẻ đau buồn khó có thể che giấu trên mặt Cơ Quân Đào khi
kể chuyện cũ cho cô nghe. Tình cảm anh ấy dành cho mẹ chắc là sâu sắc
lắm, việc mẹ anh qua đời đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, thiếu chút nữa đã
hủy hoại cả đời anh. Cho dù sau này cuộc sống của mình có khó khăn đến
mấy cô cũng không muốn cuộc sống của Đậu Đậu trở nên không vui vì
mình.
Một người cả đời đau lòng vì mẹ và oán hận bố mình thì cuộc đời người
đó sẽ u ám biết bao. Là một người mẹ, cô không thể nào để điều đó xảy ra
với con mình. Cho nên khi Lỗ Phong đề nghị cùng đi ăn cơm, cùng xem
phim, thậm chí cùng về nhà chơi với Đậu Đậu, cô đều đồng ý. Bây giờ Lỗ
Phong nói cô phải giúp anh ta hoàn thành nghĩa vụ của một ông bố, cô
cũng đồng ý. Càng huống chi trong lòng cô vẫn luôn ôm một hy vọng xa
vời, rằng có ngày Đậu Đậu sẽ trở lại bên mình, vì hy vọng này cô không
thể làm cho quan hệ với Lỗ Phong trở nên quá căng thẳng được.
“Đi nào! Cùng đưa Đậu Đậu đi, dù sao cũng là lần đầu tiên con chúng ta
xa nhà”. Thấy sắc mặt cô dịu lại, Lỗ Phong hết sức vui vẻ, một tay bế con,
một tay xách túi, vui đùa: “Nó đi nghỉ hè với ông bà nội đã lưu luyến không
nỡ rời như vậy rồi, sau này lúc nó lấy vợ thì em làm thế nào?”